Đại Quốc Tặc

Chương 265

Bành Hỉ thân là công tào chủ sự, nhất định là tâm phúc dưới tay của Bàng Thành An.

Chủ sự công tào quan là chính Lục phẩm.

Mà huyện lệnh Giang Long này, thì là chính thất phẩm.

Đối phương quan giai cao hơn Giang Long hai cấp.

Chủ sự công tào Bành Hỉ đầu tiên là tiến vào trạm nghỉ chân bên trong, cho thấy gã là chấp hành công sự, sau đó lại không đến huyện nha trước mà đi tìm Phan Văn Trường.

Gã có mục đích gì?

Giang Long, thân thể ngửa ra sau tự vào lưng ghế dựa, sờ lên cằm như thoáng chút suy nghĩ.

Vệ Dũng đập mở cửa chính, một tiểu nha đầu quần áo cũ rách đập vào mắt.

- Ngươi, các ngươi tìm ai?

Tiểu nha đầu vừa bé lại vừa gầy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay, thần sắc rụt rè sợ hãi không yên, thấy một đám người đứng ngoài cửa, hầu như mặc áo đen nha môn, thậm chí còn có một người mặc quan bào, thần sắc uy nghiêm, vì thế bị dọa càng thêm căng thẳng.

Vệ Dũng thản nhiên liếc mắt quét qua tiểu nha đầu, ngũ quan tiểu nha đầu không tệ, nhưng làn da rất thô ráp rồi, hơn nữa trên đôi tay nhỏ bé hiện đầy vết chai thật dày, chỉ cho là nha hoàn trong nhà Phan Văn Trường.

- Nơi này có phải là quý phủ giáo thụ Phan tiên sinh?

- Đúng rồi.

Tiểu nha đầu bị Vệ Dũng đưa tầm mắt nhìn qua hơi khinh thường, nắm lấy ống tay áo nhẹ nhàng lên tiếng.

- Vị này chính là Công tào chủ sự Bành đại nhân!

Vệ Dũng đầu tiên là tránh thân mình ra, xoay người cung kính giới thiệu, sau đó mới lại nói:

- Bành đại nhân lần này tới huyện Linh Thông ban sai(việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ), trước kia từng cùng Phan tiên sinh có vài lần duyên phận, cho nên tới nhà làm khách.

- Mời, vậy mời các ngươi vào!

Tiểu nha đầu mau tránh ra chỗ khác.

Đợi đám người Bành Hỉ tiến vào, sau đó mới một mạch đi chậm tới hậu viện.

Chỉ chốc lát, một lão phụ nhân quần áo cũng cũ nát, đưa cánh tay ra đón đỡ tiểu nha đầu.

Nhìn đến cách ăn mặc và tướng mạo của lão phụ nhân, mấy tên nha dịch đều có một chút kinh ngạc.

Sau đó lại liếc mắt nhìn tiểu nha đầu.

Đầu tiên là ra hành lễ, hỏi rõ ràng mục đích Bành Hỉ tới cửa, lão phụ nhân liền khẩn trương phái tiểu nha đầu đi ra cửa tìm người rồi.

Sau đó lại dẫn mọi người đến đại sảnh uống trà.

Lần này huyện Linh Thông kiến thiết lại, ngoại trừ sửa chữa nhà dân và cửa hàng, còn cố ý để bọn quan viên huyện nha đều tự xây nhà cửa.

Nhà cửa lớn nhỏ, quy cách, căn cứ phẩm cấp quan viên có chỗ bất đồng.

Phan Văn Trường trước kia ở tại nhà cũ nát trong huyện học, lần này cũng có may mắn được một gian đình viện.

Quy cách đình viện lớn nhỏ so với nhà dân bình thường cao hơn một cấp bậc, tuy nhiên lại cũng không trở thành xa hoa.

Từ khi Dương huyện lệnh mất, Phan Văn Trường thời kỳ ở huyện Linh Thông chính là không tốt lắm, cho nên nhà cửa tuy rằng được mới tinh, nhưng dụng cụ gia đình trong phòng đều là rất cổ xưa, nếu không phải gần đây mới tăng tiền lương hơn nữa có thể nhận trong tay đúng hạn, sợ là mời khách nhân ngồi ghế dựa đều bị gãy chân đấy.

Phụ nhân là lão thê của Phan Văn Trường, nhưng y phục trên người…mấy tên nha dịch đều nhíu mày.

Dù gì Phan Văn Trường cũng là giáo dụ trường huyện, thê tử trong nhà làm sao mặc nghèo kiết hủ lậu như vậy?

Còn có tên tiểu nha đầu kia, vừa gầy lại vừa nhỏ, nhưng…

Trong nhà chỉ có hai người lão phụ nhân và tiểu nha đầu, tiểu nha đầu đi tìm người, cho nên chỉ có mình lão phụ nhân ở lại, trong đại sảnh tiếp đãi chào hỏi khách khứa.

Vệ Dũng nâng chén trà lên uống một ngụm, hai mắt liền sáng ngời.

Trà ngon!

Lúc trước thấy phụ nhân quần áo cũ nát, gã còn tưởng rằng trong nhà Phan Văn Trường khốn cùng không có tiền đâu!

Dấu quá kỹ!

Tiền lá trà đắt như vậy, có thể uống được thì không phải là nhà bình thường rồi.

Tùy tiện lấy ra một vài lượng, có thể mua được mấy bộ quần áo tơ lụa đấy.

Gã nhận định lão thê Phan Văn Trường mặc như vậy, là cố ý đang giả bộ nghèo, liền nháy mắt ra dấu cho mấy người đồng bạn khác.

Mấy tên nha dịch còn lại nhận được ánh mắt, cũng nâng chung trà lên.

Sau khi uống một ngụm, liền nháy mắt hiểu rõ.

Đồng thời yên lòng, nếu trong nhà Phan Văn trường thật sự khốn cùng, như vậy lần này nhất định không thể mò được món béo bở dày rồi.

Bành Hỉ vẫn nhắm nửa con mắt, sâu xa khó hiểu.

Trên người gã quan uy quá nặng, lão phụ nhân đơn giản không dám chủ động tới nói chuyện.

Tiểu nha đầu một mạch chạy đến huyện nha bên này, tìm người thăm hỏi mọi nơi, hơn nửa ngày, mới tìm được Phan Văn Trường.

Phan Văn Trường đang ngồi ở trước bàn, ghi chép bản sổ sách, nhìn thấy tiểu nha đầu tìm đến, mặt lập tức liền nghiêm nghị kéo xuống hỏi:

- Ngươi chạy tới nơi này làm gì?

- Nhà, khách tới nhà…

Tiểu nha đầu dường như rất sợ hãi Phan Văn Trường, cho nên cúi đầu sợ hãi nhỏ giọng đáp.

- Khách nhân nào? Không thể đợi lão phu về nhà gặp lại sao?

Phan Văn Trường hừ lạnh một tiếng, dứt lời liền đem tiểu nha đầu đuổi đi.

Tiểu nha đầu mở miệng khẩn trương giải thích.

- Bảy người, có sáu tên sai dịch, còn có một người quan viên, nói là công tào chủ sự họ Bành…

- Cái gì?

Phan Văn Trường giật mình kinh hãi, bỗng nhiên đứng lên.

- Ngươi có gạt ta không?

Ở huyện Linh Thông nhậm chức nhiều năm như vậy, Phan Văn Trường tự nhiên biết Công tào chủ sự quận Vọng Sa đúng là Bành Hỉ.

- Con…Nào dám.

Tiểu nha đầu lần nữa đầu lại rũ xuống.

Phan Văn Trường không dám lần nữa trì hoãn, sợ quay về chậm trễ tiếp quý khách trong nhà, vội vàng tìm tới một người tạm thời ở huyện nha giúp tiên sinh ký sổ, để người này thay mặt công việc của mình, sau đó cũng không gọi một tiếng tiểu nha đầu, liền vội vàng chạy về hướng nhà.

Tiểu nha đầu nhìn bóng lưng của Phan Văn Trường, trong ánh mắt có quấn quít như trẻ con quấn cha mẹ, ở nguyên chỗ ngu ngơ hơn thật lâu, đợi phục hồi tinh thần lại, lo sợ mau đuổi theo.

Phan Văn Trường vừa mới rời khỏi huyện nha, sau lưng đã có người báo tin cho Giang Long biết.

Giang Long đem chuyện công việc vừa để xuống cho Hà Đạo, nhìn chằm chằm mấy người nhà Phan Văn Trường.

Đối với tâm phúc của Bàng Thành An, Giang Long tự nhiên là phải đề phòng một phần đấy.

Phan Văn Trường rốt cuộc là tuổi cao rồi, đi đến nửa đường đã bị tiểu nha đầu phía sau vượt qua.

Tuy nhiên tiểu nha đầu không dám đuổi theo quá xa, chỉ đứng ở xa xa.

Đến lúc về nhà, Phan Văn Trường đã đổ mồ hôi đầy đầu mệt lử, quần áo sau lưng đều bị mồ hôi làm ướt.

Không đi rửa mặt trước, chỉnh đốn một chút, Phan Văn Trường liền lập tức đi vào phòng khách, ông ta tự cho mình là người có học thức, làm việc chú ý lễ nghi, còn thích khoe khoang văn nhã, bằng không trong nhà cũng sẽ không có lá trà tốt như vậy, nhưng ông ta lại không biết trà ngon này, đã làm cho đám người Vệ Dũng hiểu lầm.

Hiện tại khuôn mặt mồ hôi, quần áo xộc xệch, đi gặp khách sẽ có vẻ mất lễ nghi.

Tuy nhiên Phan Văn Trường lúc này lại không có thời gian nghĩ nhiều, phải biết rằng Công tào chủ sự chính là chức quan lục phẩm.

So với Huyện lệnh cao hơn hai cấp!

Mà ông ta chỉ là một giáo thụ, chỉ là tiểu quan lại bát phẩm.

- Hạ quan giáo thụ Phan Văn Trường huyện Linh Thông, tham kiến Bành đại nhân!

Phan Văn Trường từng theo Dương huyện lệnh đi qua thành Vọng Sa, cách xa mấy lần có gặp qua Bành Hỉ, cho nên tiến vào đại sảnh, sau khi nhìn vị Bành Hỉ ngồi ở trên, liền lập tức xoay người cung kính chào.

Cho đến lúc này Bành Hỉ mới mở hai mắt ra, trên mặt gượng cười, cũng không đứng dậy, giả bộ đỡ một phen:

- Xin đứng lên.

Thời đại này thứ bậc nghiêm ngặt, nếu như gặp phải quan viên tam phẩm trở lên, thì khi hạ quan tham kiến thậm chí phải dập đầu hành lễ.

Cho nên thái độ Phan Văn Trường đối với Bành Hỉ không dám có chút bất mãn.

Ngược lại bởi vì Bành Hỉ trên mặt mang cười, có chút cái được sủng ái mà lo sợ.

Vệ Dũng và nha dịch tự giới thiệu, biết nhau, sau đó Phan Văn Trường mới ngồi xuống.

Tuy rằng đám người Vệ Dũng không có phẩm cấp, chỉ là nha dịch công sai bình thường, nhưng bởi vì ở thành Vọng Sa nhậm chức hơn nữa lần này cùng đi theo Bành Hỉ, cho nên Phan Văn Trường đối với mấy người vẫn vô cùng khách khí.

Hàn huyên vài câu, Phan Văn Trường để lão thê lui ra, sau đó cùng hỏi chính sự.

- Không biết Bành đại nhân lần này vất vả đến thị trấn Linh Thông, có chuyện gì quan trọng? Nếu hạ quan có thể giúp, tất nhiên là không thể hai lời, nhất định toàn lực ứng phó!

Bành Hỉ nghe vậy cười, thái độ của Phan Văn Trường, ở trong dự liệu của gã.

Thấy Bành Hỉ không trả lời ngay, mà là thản nhiên liếc mắt quét qua mọi nơi trong phòng, Vệ Dũng lập tức hiểu được, chen lời nói:

- Bành đại nhân vừa mới tới thị trấn, chỉ là dừng lại nghỉ chân thay đổi quần áo, còn không có dùng cơm đâu.

Phan Văn trường đến cái tuổi này không phải là sống không biết điều.

Lập tức liền phản ứng lại, đứng lên nói:

- Trong thị trấn có một quán Sơn Vị Lâu, bên trong rượu và thức ăn rất đặc biệt, kính mời Bành đại nhân vui lòng đến dự thưởng thức một phần.

- Chuyện này, bản quan mới tới, còn chưa có bàn chính sự.

Bành Hỉ cố làm ra vẻ.

Mấy tên nha dịch lập tức lên tiếng khuyên bảo.

- Bành đại nhân từ thành Vọng Sa tới đây, trên đường vất vả, ăn bữa tiệc rượu là nên mà!

Mấy tên ở dưới luân phiên khuyên bảo, Bành Hỉ cuối cùng mới nới lỏng miệng.

Phan Văn Trường lấy tiền, mang theo mấy người đi ra.

Ở trong sân, gặp cái tên tiểu nha đầu gầy yếu kia.qPKu9gyDCboRYrFmcUSxI8dZi -

Tiểu nha đầu không dám ngẩng đầu, chỉ khẽ nâng mí mắt liếc mắt nhìn Phan Văn Trường một cái.

Nhìn thấy tiểu nha đầu, Phan Văn Trường nhíu mày không tự giác.

Tiểu nha đầu liền bị hù đến, vội vàng lui qua sau một bên.

Vệ Dũng lúc này không hiểu nói:

- Cái tên tiểu nha đầu này là Phan đại nhân mua nha hoàn?

Phan Văn Trường đầu tiên là sửng sốt, lập tức có chút xấu hổ trả lời:

- Con bé này là con gái một của lão phu.

- A!

Vệ Dũng giả bộ kinh ngạc, trước đó khi gã nhìn thấy lão phụ nhân, thấy con bé và lão thê của Phan Văn Trường có mấy phần giống nhau, liền đã có thể đoán được, cái tên tiểu nha đầu này là con gái của Phan Văn Trường, vừa mới hỏi là cố ý như vậy đấy.

- Hóa ra là thiên kim quý phủ Phan đại nhân!

- Cái gì thiên kim với không thiên kim đây, chẳng qua là một nha đầu mà thôi.

Phan Văn Trường lộ mặt khinh thường.

Người này trọng nam khinh nữ cực kỳ gay gắt.

Nhìn đến nét mặt của Phan Văn Trường, mấy tên nha dịch, bao gồm Bành Hỉ đều buồn bực.

Chẳng nhẽ tên nha đầu này không phải là con ruột sao?

Bằng không Phan Văn Trường tại sao lại chán gét nó như thế?

Bọn họ cũng không biết, mấy năm trước đây Phan Văn Trường trong nhà khốn cùng, không thể đúng hạn nhận bổng lộc, thiếu chút nữa còn định bán tiểu nha đầu này đi.

Nếu không phải lão thê đau khổ cầu xin, hơn nữa Phan Văn Trường chỉ có một đứa con như thế.

Tiểu nha đầu sớm cũng không biết đã ở trong nhà ai rồi.

- Đó cũng là con gái Phan đại nhân.

Triệu Bình trong nhà có mấy người con trai, cho nên vẫn muốn có đứa con gái, hy vọng con gái song toàn, vô cùng thích con gái, không khỏi nói xen vào.

Hồ Bảo cũng nói.

- Đúng vậy ạ, nếu là con gái của Phan đại nhân, tự nhiên coi như thiên kim quan gia rồi.

Phan Văn Trường lạnh lùng liếc mắt quét qua tiểu nha đầu.

Ông ta trọng nam khinh nữ, năm đó thê tử có con, ông ta một lòng muốn con trai.

Trong nhà có gì ngon, tất cả đều tăng cường cho thê tử.

Lại không nghĩ đến là sinh ra đứa con gái.

Hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn!

Sau đó thê tử vẫn không có mang thai lại, Phan Văn Trường chán gét đối với nữ nhi càng ngày càng nặng.

Tiểu nha đầu gương mắt vụng trộm, đụng phải ánh mắt hèn hạ của phụ thân, đầu ủ rũ sâu xuống.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đen gầy khó nén khỏi mất mát.

Nó từ nhỏ chỉ biết phụ thân không thích mình, liền cố gắng làm việc, nghe lời khôn khéo, hy vọng phụ thân có một ngày có thể yêu thích nó.

Nhưng mặc kệ nó ra sức làm việc cỡ nào, thái độ phụ thân đối với nó cũng lãnh đạm khác thường.

Nó cũng không biết, nó sinh ra vào cái ngày đó, Phan Văn Trường vui mừng vẫn mong mỏi khách nhân tới cửa chúc mừng trong nhà sinh con trai.

----------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment