Đại Quốc Tặc

Chương 284

Mắt thấy Lâm Nhã ôm Lâm Chí đứng ở đó, Tề Ngũ liền cung kính quỳ gối xuống chào hỏi, còn Lâm Vượng Nghiệp cùng tất cả mọi người thì có chút mất tự nhiên.

Trong lòng không thể chấp nhận.

Vì sao?

Bởi vì trước kia khi Tề Ngũ tới Lâm gia, tuyệt đối là thượng khách tôn quý nhất!

Ba người Lâm Vượng Nghiệp, Lâm Vượng Thị, Lâm Vượng Tài chỉ cần ở trong phủ, nhất định phải tự mình ra mặt bồi tiếp.

Còn hai người Lâm Thịnh Thế và Lâm Thịnh Hưng thì rất khó có cơ hội một mình gặp mặt Tề Ngũ.

Ba người Lâm Vượng Nghiệp dù sao cũng là huynh đệ ruột, hai người Lâm Vượng Thị và Lâm Vượng Tài trong Lâm gia, địa vị cũng cao hơn Lâm Thịnh Thế và Lâm Thịnh Hưng.

Bọn họ biết rằng Lâm Thịnh Thế và Lâm Thịnh Hưng có năng lực tương đối mạnh, lo lắng hai người tìm được cơ hội lén lút thỏa thuận điều gì đó với Tề Ngũ.

Cho nên không phải giấu diếm tin tức Tề Ngũ đi vào, thì cũng sẽ không để bọn họ gặp mặt tiếp xúc riêng với Tề Ngũ.

Còn những người có bối phận khác trong Lâm gia, căn bản cũng không có tư cách gặp mặt riêng tiếp đãi Tề Ngũ.

Nhưng trước kia chính vị thượng khách tôn quý như thế mà bây giờ phải quỳ gối trước mặt Lâm Nhã.

Tề Ngũ làm như vậy, thứ nhất chính là phải như vậy.

Bởi vị y là Hắc Y Vệ của Lâm gia.

Thứ hai, tất nhiên là phải thể hiện rõ lên thân phận cao quý của Lâm Nhã một chút.

Trước khi xuất giá lấy chồng, Lâm Nhã là nữ nhi của Lâm gia.

Nhưng bây giờ, thân phận của Lâm Nhã cũng đã là Thiếu phu nhân tôn quý của Cảnh phủ!

Có thể nói mọi người ở đây, không ai có thân phận và địa vị có thể cao hơn Lâm Nhã được.

Mà sở dĩ phải làm rõ thân phận của Lâm Nhã, là bởi vì Tề Ngũ vô cùng không hài lòng lúc trước đám người Lâm Vượng Nghiệp hô to gọi nhỏ với Lâm Nhã.

Mặc dù những người này là trưởng bối trực hệ của Lâm Nhã, nhưng như thế cũng không được!

Lâm Nhã bây giờ là Thiếu phu nhân Cảnh phủ.

Trên người đã in lên dấu ấn của Cảnh phủ!

Đừng nói là Lâm gia, coi như tới thăm hỏi Quận thủ đại nhân ở An Bình thành, đối phương cũng phải cúi mình xuống, vẻ mặt tươi cười mà tiếp đón.

Nếu làm Lâm Nhã mất hứng, bên trên cũng có thể sẽ trách phạt xuống.

Thân phận địa vị nào, đều sẽ có những mối liên hệ chung đó.

Nếu chỉ là một vị Huyện lệnh nho nhỏ, thì danh tiếng của Cảnh gia sẽ có thể không dùng được, bởi vì người ta căn bản không rõ ràng lắm ngươi có thân phận gì, có bao nhiêu thế lực và lực ảnh hưởng như thế nào.

Nhưng cấp quan đến Quận Thủ này, tầm mắt cũng đã khá rộng lớn.

Đối với danh tiếng của Cảnh phủ ở kinh thành không có khả năng chưa nghe qua.

Lâm Vi thị lúc này lòng bàn tay đau đớn cũng đã đỡ hơn một chút, cố nén không tiếp tục rú thảm.

Đang muốn hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tề Ngũ đã làm bị thương mình, liền thấy được cảnh tượng Tề Ngũ đang quỳ ở trước mặt Lâm Nhã vấn an.

Giờ phút này Lâm Nhã đang ôm lấy đệ đệ, vẻ mặt từ ái.

Nhưng trên người vẫn đang có một khí chất cao quý không cho phép khinh nhờn.

Việc này làm cho Lâm Vi thị cảm thấy hoa mắt, thật sự Lâm Nhã ở trước mắt và cô bé nhỏ nhoi bình thường trong trí nhớ của bà ta không giống nhau một chút nào.

Lâm phụ nhìn theo ánh mắt của Lâm Vi thị, cũng có một chút sững sờ.

- Đứng lên đi.

Lâm Nhã chỉ phong khinh vân đạm nói, ngay cả việc giả bộ đỡ một chút cũng không có.

Tề Ngũ cung kính lên tiếng trả lời rồi mới chậm rãi đứng dậy.

Sau đó lui về bên cạnh Lâm Nhã đứng lại.

Vài tên hộ vệ Cảnh phủ đang đứng bên cạnh che chở Lâm Nhã lui ra nhường lại một chỗ.

Nhìn thấy tuyệt kỹ phi đao vô cùng cao minh của Tề Ngũ, bọn họ cảm thấy có Tề Ngũ bảo hộ ở bên cạnh Lâm Nhã, sẽ càng an toàn hơn một chút.

Lâm Nhã đã mấy tháng không nhìn thấy đệ đệ, lúc này cẩn thận đánh giá Lâm Chí từ trên xuống dưới.

Vẫn là một khuôn mặt ố vàng lớn cỡ bàn tay.

Bộ dáng vẫn vừa gầy vừa nhỏ y như trước lúc nàng rời khỏi Lâm gia.

Lúc trước nàng đáp ứng giúp Lâm gia mưu đoạt gia tài của Cảnh phủ, từng đưa ra điều kiện chính là muốn vài vị nắm đại quyền trong Lâm gia chiếu cố thật tốt cho Lâm Chí, nhưng xem ra đến bây giờ, thì đám người Lâm Vượng Nghiệp căn bản không có thực hiện lời hứa.

- Đệ có đói bụng không?

Lâm Nhã biết đệ đệ thường xuyên ăn không đủ no, cho nên quan tâm hỏi.

Lâm Chí lập tức lắc lắc đầu, nhưng sau khi nghe thấy câu có đói bụng không, cũng theo bản năng liếm liếm môi.

Hơn nữa trong bụng, cũng phát ra một chút âm thanh xì xào.

Lâm Nhã một hồi đau lòng, nhưng không đợi nàng lên tiếng, lúc này một người trung niên nam tử lúc trước đi theo Tề Ngũ đi lên trước, cởi gói đồ từ trên lưng xuống mở ra đặt lên trên bàn, bên trong có rất nhiều món điểm tâm ngọt tinh xảo.

- Cám ơn Thường Quý thúc.

Lâm Nhã nhận ra được nam tử này, đúng là người chuyên đi theo hầu cha mình.

Những người giống như Thường Quý vẫn đang âm thầm giúp đỡ chị em Lâm Nhã không ít.

Mỗi lần hai người bị phạt không được ăn cơm, Thường Quý đều tìm biện pháp, hoặc nhờ người quen hoặc tiêu ít tiền, trong đêm khuya nhờ người vụng trộm đưa chút thức ăn tới đây.

Ban đầu chị em Lâm Nhã còn tưởng rằng là do Lâm phụ đau lòng, mới sắp xếp Thường Quý làm.

Nhưng sau đó Thường Quý cũng mơ hồ ám chỉ, là việc y đang giúp đỡ không có liên quan tới Lâm phụ.

Lâm phụ lúc trước liền thấy được bóng dáng của Thường Quý, vô cùng khó hiểu không rõ làm sao Thường Quý lại đi theo Tề Ngũ tới đây.

Lúc này không ngờ lại thấy Thường Quý cẩn thận mang theo điểm tâm bên người, càng thêm kinh ngạc.

Đúng lúc này, Lâm Vi thị đột nhiên cắn răng thét chói tai, chửi ầm lên:

- Thường Quý, ngươi ăn cây táo, rào cây sung không được chết tử tế, không ngờ lấy tiền của lão nương mua đồ ăn cho hai đứa chị em đáng khinh bỉ này

- Xem ra một đao vừa rồi, không làm cho ngươi nhớ được chút gì!

Tề Ngũ đột nhiên phát ra tiếng đánh gãy tiếng mắng của Lâm Vi thị.

Lâm Vi thị nghe thấy thế liền hoảng sợ, giờ phút này bàn tay còn đau rất, trên trán toát mồ hôi lạnh, bản năng trốn phía sau Lâm phụ.

Lâm phụ thì lại đứng ở phía trước che chở.

Đúng lúc này, Thường Quý đột nhiên cung kính quỳ xuống đất đối với chị em Lâm Nhã:

- Tiểu nhân không dám nhận xưng hô của Thiếu phu nhân và Chí thiếu gia, kỳ thật tiểu nhân chính là người làm của Cảnh phủ, năm đó Tiểu thiếu gia ngoài ý muốn nghe được cuộc sống không tốt của Thiếu phu nhân ở Lâm gia, trong lòng vạn phần lo lắng cùng với sốt ruột, lúc này mới phái tiểu nhân lại đây tiến nhập Lâm gia, âm thầm chiếu cố cho Thiếu phu nhân và Chí thiếu gia.

Lời vừa nói ra, mọi người Lâm gia trong đại sảnh đều giật mình kinh hãi!

Thường Quý lại là do Cảnh gia phái tới đấy!

Tên nam nhân kia đi theo Tề Ngũ đi vào, lúc này cũng quỳ xuống đất:

- Tiểu nhân cũng là do Tiểu thiếu gia phái tới.

Lâm Nhã cũng nhận ra được nam tử này, tên là Thường Thanh, nhưng số lần gặp mặt không nhiều lắm, chưa quen thuộc.

- Thường Thanh ở trong viện cố ý kết bạn với một số nam hầu cùng với nha hoàn trẻ tuổi, thậm chí còn lấy một người trong Lâm gia, để đề phòng tình huống khẩn cấp có thể trực tiếp đi vào hậu viện của Lâm gia tìm Thiếu phu nhân cùng với Chí thiếu gia.

Thường Quý giải thích.

Lâm Nhã trong lòng rất cảm động.

Hai người này tuyệt đối là hai tôi tớ vô cùng trung thành.

- Các ngươi tất cả đều đứng lên đi.

- Vâng.

Thường Quý và Thường Thanh đứng dậy.

- Mấy năm nay vất vả cho các ngươi rồi.

Lâm Nhã vừa giúp Lâm Chí ăn điểm tâm vừa nói.

Hai người liền nói không dám đều là việc phải làm.

Lâm Nhã vốn muốn hỏi Lâm Chí sau khi nàng được gả ra khỏi phủ thì cuộc sống như thế nào.

Nhưng lúc này cũng trực tiếp mở miệng hỏi hai người Thường Quý và Thường Thanh.

Lâm Chí tuổi còn nhỏ, lá gan cũng không lớn, hơn nữa vô cùng hiểu lý lẽ, trước kia bị bắt nạt, cũng sẽ cố lừa gạt nàng để nàng không phải khổ sở lo lắng.

Thường Thanh được hỏi, nghiêng đầu nhìn thoáng qua chỗ Lâm Vi thị và Lâm phụ, ánh mắt lạnh lùng, làm sao còn có bộ dáng khúm núm trước kia khi nhìn thấy chủ nhân Lâm gia?

- Trước đây không lâu, có người cố ý đẩy Chí thiếu gia xuống nước, Chí thiếu gia nửa đêm phát sốt, nếu không phải tiểu nhân mua chuộc được lão bà trông cửa với Thường Quý cùng nhau tiến vào trong nội viện, nấu thuốc cho Tiểu thiếu gia, dùng nước lạnh hạ nhiệt, Chí thiếu gia sợ là đã...

Cũng không cần nói hết toàn bộ ra.

Sẽ có kết quả gì, mọi người đều hiểu được.

Lâm Nhã lập tức nghiêng đầu, hung tợn trừng mắt hướng về phía Lâm Vi Thị:

- Có phải bà ta âm thầm sai người đẩy Chí thiếu gia xuống nước hay không?

Lâm Chí thân thể yếu đuối, bình thường ăn uống lại không tốt, dinh dưỡng không đầy đủ.

Một khi rơi xuống nước, phát sốt là điều tất nhiên.

Không thể được trị liệu đúng lúc, chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.

Mà Lâm Vi thị thì vẫn muốn giết chết Lâm Chí từ lâu.

Tuy rằng Lâm Chí không được Lâm phụ sủng ái, nhưng vẫn là con trai cả của Lâm phụ.

Lâm Vi thị tất nhiên là muốn cho con của mình kế thừa gia nghiệp.

- Hừ!

Lâm Vi thị cũng không e ngại Lâm Nhã, nhìn Lâm Nhã với ánh mắt căm thù.

- Chắc hẳn không phải.

Thường thanh đáp:

- Nhưng cùng Lâm Vi thị không thoát được quan hệ, là do thằng nhãi con Lâm Dục kia phái người làm.

Lâm Dục chỉ có hơn ba tuổi, bị Lâm Vi thị và Lâm phụ cưng chiều hư hỏng rồi.

Tuy rằng còn nhỏ, nhưng đã là bá chủ một phương trong Lâm gia.

Rất nhiều nô tì tôi tớ đều đã nếm qua đau khổ từ tay Lâm Dục.

Bắt nạt Lâm Chí là việc mà Lâm Dục thường xuyên làm.

Đương nhiên, Lâm Dục dù sao vẫn còn nhỏ, còn chưa có chủ trương và tư tưởng của chính mình, Bắt nạt Lâm Chí, cũng bởi vì mỗi ngày đều đã nghe được nhìn được việc Lâm Vi thị không thích cùng mắng chửi đối với Lâm Chí.

Vì thế liền làm theo bản năng.

- Lâm Dục!

Lâm Nhã nghiến răng nghiến lợi.

- Ngươi muốn làm gì?

Lâm Vi thị chính mình gánh vác sự tình tuyệt không sợ hãi, nhưng Lâm Dục lại là cục thịt trong tim bà ta.

Thấy Lâm Nhã hận đến nghiến răng, vừa căm tức nhìn Lâm Nhã vừa kinh sợ hô lên.

- Ngươi về Lâm gia, rốt cuộc muốn làm cái gì?

Lâm phụ lần đầu tiên đặt câu hỏi với Lâm Nhã:

- Dục nhi dù sao cũng là đệ đệ của ngươi, ngươi không thể làm gì nó được!

- Hừ! Còn nhỏ cũng đã có bụng dạ độc ác như thế, ta cũng không có đệ đệ như vậy!

Lâm Nhã hừ lạnh một tiếng.

- Dục nhi cũng không có tỷ tỷ như ngươi...

Lâm Vi đáp trả.

Đám người Lâm Vượng Nghiệp vẫn đứng ở đại sảnh, nhìn Lâm Nhã và Tề Ngũ nói chuyện với nhau, lại đến việc cùng Thường Quý Thường Thanh quen biết nhau, không thèm nhìn bọn họ, trong lòng tất nhiên căm tức nghẹn khuất một hồi, nhưng Tề Ngũ đang nắm giữ tiền bạc của Lâm gia, làm cho bọn họ không dám tùy tiện mở miệng.

Lúc này Lâm phụ rốt cục hỏi ra một câu, Lâm Vượng Nghiệp liền theo đó mở miệng:

- Nhã nhi, lần này ngươi về nhà, rốt cuộc muốn làm cái gì?

Lâm Nhã giúp đỡ Lâm Chí ngồi ở chủ vị, ăn điểm tâm:

- Ta không phải vừa mới nói rõ sao, chỗ ngồi này, do đệ đệ của ta đến ngồi!

- Làm càn!

Lâm Vượng Nghiệp giận dữ:

- Ta mới là Lâm gia gia chủ, vị trí kia để nó ngồi lên, vậy ta ngồi ở đâu?

- Ông nội ngồi mấy chục năm ở trên vị trí này, nhưng Lâm gia cũng là càng ngày càng xuống dốc, cho nên Nhã nhi cảm thấy ngài hẳn là nên thoái vị rồi!

Lâm Nhã nhìn thẳng vào mắt của Lâm Vượng Nghiệp, trong ánh mắt không chứa chút cảm tình nào, lúc trước Lâm Vượng Nghiệp bất ngờ đồng ý thỉnh cầu của Lâm Vi thị muốn đào hài cốt mẹ của Lâm Nhã ra khỏi phần mộ tổ tiên Lâm gia, giữa nàng và Lâm Vượng Nghiệp, đã không còn nửa điểm thân tình rồi.

- Ngươi!

Lâm Vượng Nghiệp tức giận sắc mặt đỏ bừng, nói không ra lời.

Lúc này Lâm Trí Thâm tiến lên trước một bước, vẻ mặt lạnh lùng nói:

- Vị trí kia để ai đến ngồi, muốn thay người hay không, không phải ngươi nói là được!

Lâm Vượng Nghiệp là gia chủ đương thời, gã là con trai cả của Lâm Vượng Nghiệp, là người thừa kế tiếp theo của chức gia chủ.

Hiện tại Lâm Nhã lại muốn cho Lâm Chí thượng vị, việc này ảnh hưởng nghiêm trọng đến địa vị của Lâm Trí Thâm, cho nên gã mới đứng dậy.

Lâm Nhã nhìn về phía Lâm Trí Thâm, bởi vì Lâm Trí Thâm khinh thường Lâm Trí Viễn, cho nên Lâm Trí Thâm đối với Lâm Nhã tỷ đệ vẫn làm như không nhìn thấy.

Trong trí nhớ, đừng nói Lâm Trí Thâm thân thiết với Lâm Nhã và Lâm Chí, ngay cả tên cũng đều không có gọi một tiếng.

Lạnh lùng, bạc bẽo, khinh thường, khinh bỉ, còn có chút chán ghét, Lâm Trí Thâm đối xử với Lâm Nhã và Lâm Chí còn không bằng người xa lạ trên đường.

- Ta nói không tính, chẳng lẽ ngươi nói tính?

Lâm Nhã cũng không có nửa điểm hảo cảm với Lâm Trí Thâm, trực tiếp đối chọi gay gắt.

Lâm Trí Thâm chưa bao giờ thèm nhìn tới Lâm Nhã và Lâm Chí, lúc này thấy một tiểu nha đầu trước kia mình còn không thèm để trong mắt, lại dám cứng rắn đối chọi ánh mắt với mình, liền cảm thấy vô cùng căm tức.

Nhưng muốn quáo tháo thì lại có chút sợ hãi.

Lâm Vi thị còn đang nằm trên mặt đất, trong bàn tay cắm phi đao.

Gã sợ bị thương chảy máu.

---------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment