Đại Quốc Tặc

Chương 290

Tuy Hoàng Hành Chính một thân quan bào, cả người phát ra vẻ uy nghiêm, nhưng thanh âm phát ra sau, cũng đã thấy được ánh mắt đầy sát khí của Lâm Nhã!

Hoàng Hành Chính bị doạ cho toàn thân khẽ run rẩy.

Ngày hôm qua khi gặp Quận thủ đại nhân, Quận thủ đại nhân từng giới thiệu đại khái cho gã biết một chút về Cảnh phủ.

Gã cũng biết rằng, cho dù Cảnh Phủ ở kinh thành cũng có thể hoành hành ngang ngược.

Mà gã chỉ là một quan địa phương nho nhỏ, chỉ là chính lục phẩm, người ta nếu thật sự tức giận một đao đem gã chém cũng không có vấn đề gì.

Bằng không tốt xấu gì gã cũng là một quan viên của triều đình, hơn nữa Phương Minh Châu vẫn chỉ là tiểu thiếp của đứa con trai thứ ba, vì sao gã lại phải cúi thấp người xuống cẩn thận xin lỗi?

Tại thời đại này địa vị của tiểu thiếp vô cùng thấp hèn.

Lâm Nhã lạnh lùng trừng mắt nhìn Hoàng Hành Chính một lúc, đôi tay nhỏ bé trắng nõn nắm thật chặt, nhẫn nhịn một lúc lâu cuối cùng mới không có phát hỏa, mặc kệ Hoàng Hành Chính đứng như trời trồng giữa đại sảnh.

Sau đó ánh mắt chuyển qua người Phương Minh Châu.

Trong trí nhớ, trên mặt của Phương Minh Châu vĩnh viễn treo nụ cười rạng rỡ trên mặt, toàn thân mang khí tức như ánh mặt trời.

Nhưng khuôn mặt hồng nhuận đó, hiện giờ đã biến thành khô gầy vàng vọt.

Dáng người mượt mà, cũng đã gầy trơ cả xương, váy dài hoa lệ đắp lên người, có vẻ rất dài rộng.

Lại nhìn lên trên đầu, nguyên bản từng món từng món trang sức đắt tiền vô giá, nhưng lúc này chúng lại càng làm nổi bật rõ một đầu đầy tóc khô vàng của Phương Minh Châu.

Lâm Nhã thật sự không thể hiểu nổi, ngắn ngủn một tháng, sao có thể làm cho Phương Minh Châu thay đổi lớn đến như thế?

Rốt cuộc Phương Minh Châu ở Hoàng gia phải chịu bao nhiêu đau khổ mới biến thành như vậy?

Không dám suy đoán cô ấy đã gặp phải cảnh ngộ gì!

Không ngờ...

Đối diện với ánh mắt hờ hững chết lặng của Phương Minh Châu, Lâm Nhã không biết nên làm thế nào mới đúng.

Lúc trước nàng cũng nghĩ đến Phương Minh Châu sẽ bị đứa con trai thứ ba của Hoàng gia ức hiếp, nhưng không thể tưởng tượng được Phương Minh Châu sẽ biến thành bộ dáng như bây giờ.

Cũng từng dự đoán, sau khi gặp được Phương Minh Châu, Phương Minh Châu sẽ khóc lóc nhờ nàng giải quyết.

Cũng nghĩ đến tính cách thẳng thắn của Phương Minh Châu sẽ oán giận tố khổ, muốn rời khỏi Hoàng gia, cũng muốn hung hăng trả thù trừng phạt Hoàng gia!

Nhưng nàng thật sự không ngờ đến, luôn luôn sang sảng dám yêu dám hận Phương Minh Châu nhưng lại không nói được một lời, chỉ yên lặng đứng im tại chỗ nhìn mình.

Nghe đệ đệ nói, Phương Minh Châu chính là vì năm đó có quan hệ với mình, thường xuyên trợ giúp chị em mình, mới bị Lâm Vi Thị âm thầm xếp đặt hãm hại không thể không gả vào Hoàng gia.

Ả tiện nhân độc ác như bò cạp độc!

Lúc này Lâm Nhã nhất thời hối hận thật không nên để cho Lâm Vi Thị chết sảng khoái như vậy!

Không biết mở miệng như thế nào, ánh mắt của Lâm Nhã liền quay lại nhìn về phía Hoàng Hành Chính.

Hoàng Hành Chính không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng Lâm Nhã, nhưng có thể cảm giác được trong ánh mắt kia đầy giận dữ cùng căm hận, vì thế trên trán của gã đang rịn ra từng giọt mồ hôi lạnh.

- Đi ra ngoài!

Dù nói thế nào, Hoàng Hành Chính cũng là quan viên triều đình, cho dù Lâm Nhã muốn thu thập gã, cũng không thể tự mình động thủ.

Hơn nữa người này vẫn là cha chồng của Phương Minh Châu, trước khi Phương Minh Châu mở miệng nàng không thể tự tiện làm chủ được.

Nghe thấy Lâm Nhã quát lên, Hoàng Hành Chính giật giật miệng, cuối cùng cũng không dám nhiều lời, than nhẹ một tiếng, nản lòng rời khỏi đại sảnh.

- Minh Châu!

Lâm Nhã bước nhanh tiến lên, bắt lấy hai tay của Phương Minh Châu.

Lập tức kêu lên rồi nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy trên tay Phương Minh Châu hiện lên đầy vết chai cùng rất nhiều vết thương.

Con mắt chợt đau xót, nước mắt Lâm Nhã chảy ra, lúc nàng mới gả vào Cảnh phủ, cuộc sống cũng thật không tốt.

Vốn cho là mình cũng đã rất khổ sở, lại không nghĩ tới cảnh ngộ mà Phương Minh Châu gặp được, không ngờ càng khổ sở đau đớn hơn mình gấp mấy lần.

Mà hết thảy những điều này, đều là vì Phương Minh Châu đã từng giúp đỡ chính mình, qua lại thân thiết với mình mới bị hại!

Trong lòng Lâm Nhã đầy chua xót, hít sâu một hơi, đưa tay lau nước mắt, Lâm Nhã thật cẩn thận nâng hai tay Phương Minh Châu lên:

- Đau không?

Thanh âm run rẩy, mang theo sự quan tâm nồng đậm phát ra từ tận đáy lòng.

Tận đáy lòng Phương Minh Châu không khỏi run lên.

Đôi mắt vẫn chết lặng, rốt cục cũng bắt đầu có biến hóa.

Chẳng qua cũng chỉ dao động trong nháy mắt, sau đó lại trở lại như cũ.

Phương Minh Châu cũng không trả lời, mà trong thanh âm hỏi lại có chút mơ hồ:

- Ngươi hiện giờ sống tốt chứ?

- Ừ.

Theo Lâm Nhã gật đầu, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.

- Chưa từng nghĩ tới có ngày hôm nay.

Phương Minh Châu đột nhiên từ từ giận dữ nói, ánh mắt mê man, sa vào chuyện cũ.

- Ân?

Lâm Nhã không rõ.

- Trước kia cuộc sống của ngươi khốn khổ, vốn cả đời này đều cần ta ra tay giúp đỡ, cũng không nghĩ tới, kết quả là ngươi được gả vào nhà quyền quý, còn ta lại lạc bước đến mức này.

Phương Minh Châu tự giễu.

Lâm Nhã hít một hơi:

- Sớm đã nhắc nhở ngươi, không cần lỗ mãng, làm việc phải nhìn trước ngó sau nhất định phải lưu lại đường lui.

¬ - Còn không phải bởi vì tỷ đệ các ngươi!

Phương Minh Châu hừ lạnh một tiếng.

Sau khi mắc lừa, cô liền điều tra rõ nguyên nhân rồi.

Lâm Vi Thị oán hận mình thường xuyên trợ giúp chị em Lâm Nhã, thường xuyên làm rối, kết quả vài lần xuống tay cũng không thể bố trí Lâm Chí vào chỗ chết, vì thế cùng đứa con trai thứ ba của Hoàng gia đặt bẫy làm cho nàng chui vào, đứa con trai thứ ba của Hoàng gia nhân cơ hội chiếm tiện nghi, vì thế nàng chỉ có thể gả vào Hoàng gia.

Mà đứa con trai thứ ba của Hoàng gia cùng nàng có cừu oán, cho nên chỉ đáp ứng cho nàng làm thiếp.

- Lấy tính tình của ngươi, coi như không có tỷ đệ chúng ta, ngươi cũng sẽ bị người khác lừa!

Lâm Nhã trừng mắt.

- Không có lương tâm!

Vẻ mặt Phương Minh Châu biến thành phẫn nộ.

- Đúng, đúng là ta không lương tâm, nhưng ai bảo ngươi là thân con gái, lại cố tình muốn hành hiệp trượng nghĩa?

Không ngờ Lâm Nhã lại tranh cãi kịch liệt với Phương Minh Châu:

- Ngươi là người có tấm lòng hảo tâm, không biết thông cảm trợ giúp cho bao nhiêu kẻ yếu, nhưng đồng thời cũng đắc tội rất nhiều ác nhân và người xấu, ngươi nói có phải hay không cho dù không có ta cùng với Chí nhi cũng sẽ gặp phải trường hợp như thế này?

Phương Minh Châu căm tức nhìn Lâm Nhã không nói được một lời.

- Tại sao không nói chuyện?

Lâm Nhã lạnh lùng trào phúng.

Phương Minh Châu tức giận trước ngực phập phồng lên xuống, xoay người muốn đi.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chí đột nhiên xông lại ôm lấy lưng của Phương Minh Châu.

Trên người Phương Minh Châu có tổn thương, cũng không chịu nổi mà nhíu mày, nhưng cũng không có kêu đau, quay đầu lại, chỉ thấy hai mắt Lâm Chí đã sưng đỏ lên bởi vì khóc nãy giờ, một đôi mắt không lớn, nhưng trong đó mang theo nồng đậm thương tâm, Phương Minh Châu trong lòng mềm nhũn, liền rớt xuống vài giọt nước mắt, nàng giúp Lâm Chí lau nước mắt, miệng mới nói:

- Vẫn là Chí nhi có lương tâm, không giống tỷ của ngươi, vong ân phụ nghĩa, tâm địa sắt đá!

- Oa!

Lâm Chí cũng không ngờ đến vị tỷ tỷ xinh đẹp Phương Minh Châu này ngắn ngủn trong một tháng, bộ dáng lại biến thành như bây giờ.

Tuổi của nó còn nhỏ không biết mở miệng như thế nào, chỉ biết lên tiếng khóc lớn để giải phóng cảm xúc trong lòng.

Tiếng khóc của Lâm Chí, cực kỳ có sức cuốn hút.

Chỉ chốc lát, Phương Minh Châu cũng khóc thành tiếng.

Lâm Nhã thấy Phương Minh Châu khóc lên, lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Khóc lên được là tốt rồi, khóc lên, sẽ không như lúc trước toàn thân tử khí trầm lặng.

Tiến lên hai bước, Lâm Nhã đem Phương Minh Châu và Lâm Chí đều kéo vào trong ngực.

Lúc đầu Phương Minh Châu còn giãy giãy, nhưng lập tức chính là gục đầu vào trên vai Lâm Nhã, tiếng khóc giống như ruột gan đứt từng khúc.

Trong lòng Lâm Nhã thả lỏng, nhưng vẻ mặt Hoàng Hành Chính đang đứng ở ngoài đại sảnh thì lại trắng bệch.

Tiếng khóc lớn như vậy!

Đã thể hiện rõ Phương Minh Châu đã trải qua vô tận ủy khuất.

Thân thể của Hoàng Hành Chính đều đang run rẩy, sợ hãi ngay sau đó, Lâm Nhã liền tới đối phó Hoàng gia.

Tên nghiệt tử kia a!

Giờ phút này Hoàng Hành Chính vô cùng hối hận, sớm biết bây giờ như thế, lúc trước khi sinh ra đứa con thứ ba, đã ấn vào trong chậu nước cho chết đuối.

Thằng con thứ ba này chỉ biết phá hoại, toàn thân đầy mùi ăn chơi trác táng.

Tiêu tiền phung phí, mỗi ngày đều đi gây chuyện sinh sự ở khắp nơi

Nếu không phải có người cha làm quan như gã, thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.

Nghiệp chướng!

Hoàng Hành Chính quyết định, sau khi về nhà sẽ đánh chết cái thằng nghiệt tử này!

Tránh cho về sau lại tiếp tục rước lấy tai bay vạ gió cho gia tộc.

Trong đại sảnh, tiếng khóc thấp dần.

Lâm Nhã lại trách cứ Phương Minh Châu một câu:

- Ngươi làm sao lại không động não?

- Việc đã đến nước này, nói nữa có tác dụng gì?

Phương Minh Châu than nhẹ.

Giờ phút này đã đem những cảm xúc tiêu cực đè nén trong lòng bao lâu nay phát tiết đi ra, Phương Minh Châu cũng không hề tranh cãi, cũng đã hiểu được Lâm Nhã thật sự rất quan tâm đến mình.

Chỉ có điều cô đang giận dữ không thiết đến việc tranh cãi.

Dễ dàng bỏ qua.

- Đều do Lâm Vi thị, nhưng mà bà ta đã chết!

Lâm Nhã cắn răng.

- Thôi đi, người chết là xong.

Trái lại Phương Minh Châu lại tự nhiên lắc đầu.

- Trước kia ngươi không phải như thế.

Lâm Nhã có chút kinh ngạc.

Phương Minh Châu cười khổ:

- Đã trải qua nhiều việc như vậy, chẳng lẽ còn không đủ để cho ta thay đổi?

- Vậy sau này, ngươi có tính toán gì không?

Lâm Nhã đưa tay khẽ vuốt sợi tóc bên tai Phương Minh Châu.

- Còn có thể làm gì?

Phương Minh Châu hiện ra vẻ mặt chua xót, nhưng sắc mặt lập tức sinh ác độc, lạnh giọng nói:

- Nếu ta nhờ ngươi hỗ trợ, trừng phạt Hoàng gia, ngươi có thể làm được đến mức nào?

- Cửa nát nhà tan!

Thanh âm của Lâm Nhã lạnh lùng nghiêm nghị.

Phương Minh Châu nhìn thẳng Lâm Nhã, thật lâu, mới đột nhiên mỉm cười:

- Ta không có nhìn lầm người, kết giao bằng hữu cùng ngươi ta không hối hận!

- Vậy ngươi...

- Lúc trước chẳng qua là nói nhảm thôi.

Phương Minh Châu mắt nhìn về phía cửa đại sảnh:

- Ở thành An Bình, Hoàng đại nhân này vẫn là một vị thanh quan rất tốt, vì dân chúng đã làm nhiều chuyện tốt, ta không muốn dân chúng thành An Bình mất đi một vị quan tốt.

Lâm Nhã trầm mặc xuống.

- Nhưng, Minh Châu tỷ tỷ ngươi chịu nhiều đau khổ như vậy!

Lâm Chí không cam lòng.

Sắc mặt Phương Minh Châu phức tạp:

- Đúng vậy, ta đã chịu rất nhiều đau khổ, tự gả vào Hoàng gia, tên khốn khiếp kia không phải quát mắng chính là đánh vào mông, trên người của ta hiện giờ đầy vết thương!

Lâm Nhã nghe vậy vội vàng nhấc một đoạn ống tay áo của Phương Minh Châu lên, sau đó liền nhìn thấy rất nhiều vết thương xanh tím.

Vì thế trong lòng Lâm Nhã, lại dâng lên từng đoàn lửa giận.

- Việc này ta không coi vào đâu, khó chịu nhất chính là, tên khốn khiếp kia không cho ta ngủ, suốt một tháng, bên người ta luôn có người trông coi, chỉ cần ta nhắm mắt, liền lập tức sẽ đem ta đánh tỉnh...

Nghe được Phương Minh Châu nói như thế, chị em Lâm Nhã mới hiểu được tại sao ngắn ngủn trong một tháng Phương Minh Châu lại thay đổi lớn đến như thế.

- Tên súc sinh kia, là muốn tươi sống mệt chết ngươi!

Lâm Nhã tức giận cả người phát run.

Để cho người ta làm việc không ngừng nghỉ, còn không cho ngủ, không cần bao lâu thời gian, là có thể tươi sống mệt chết.

Mà Phương Minh Châu có thể sống qua một tháng, thì bởi vì tuổi còn trẻ, hơn nữa lúc trước thân thể rất tốt.

- Không có việc gì.

Phương Minh Châu tính cách thẳng thắn, cứng cỏi, kiên cường, giống như nam nhân, lúc này cả người sát khí hừ lạnh nói:

- Gã đối xử với ta như thế nào, ta liền đối phó với gã như thế!

- Đúng! Cứ như vậy!

Lâm Chí quơ nắm tay nói.

Lâm Nhã làm tự hỏi sơ qua sau đó gật gật đầu:

- Muốn làm như thế nào, ngươi cứ việc động thủ, có ta ở đây, dù là Hoàng Hành Chính cũng không dám nhúng tay!

Sau khi lại nói chuyện một lúc, Lâm Nhã mới đột nhiên nói:

- Từ nay về sau ngươi có tính toán gì không?

Phương Minh Châu và Hoàng Tam sẽ trở mặt cãi nhau, thậm chí Hoàng Tam có khả năng không sống qua nổi một tháng, đợi Phương Minh Châu trút giận xong vậy về sau thì sao?

- Xuất gia làm ni cô.

Phương Minh Châu thanh âm trầm thấp.

- Không nên!

Lâm Chí la lên.

- Nhưng tỷ tỷ đã không còn lựa chọn nào khác rồi.

Phương Minh Châu nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Lâm Chí:

- Tỷ tỷ đã là tàn hoa bại liễu, không ai muốn.

Thật sự chỉnh chết Hoàng Tam, đến lúc đó danh tiếng của Phương Minh Châu mất hết, tự nhiên là không ai dám lấy về.

Lâm Nhã cũng nghĩ không ra phương pháp xử lý nào tốt.

Trừ phi Phương Minh Châu có thể không trả thù mà tiếp tục sống cùng với Hoàng Tam.

Tuy nói như vậy, về sau Phương Minh Châu cũng chỉ có thể làm tiểu thiếp, đời sau cũng sẽ kém một bậc.

Đại Tề có luật lệ, tiểu thiếp là không thể thượng vị thành thê tử chính thất, bình thê cũng không được.

Mặc kệ ngươi có lai lịch gì, được người chồng cưng chiều đến cỡ nào thì cũng không được.

Lúc này Lâm Chí thốt ra một câu:

- Ta muốn!

---------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment