Đại Quốc Tặc

Chương 342

Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình!

Nhận được tin tức từ Hách Xích, trên đại thảo nguyên cũng có vài đại bộ lạc bắt đầu rục rịch, Giang Long không có do dự nữa, lập tức hạ lệnh chiêu mộ tráng đinh... Không phải đi đào sông khai khẩn ruộng hoang nữa, mà là tổ chức một chi quân đội vũ trang lâm thời chừng ba nghìn người.

Đương nhiên, đây là bên ngoài sáng.

Hiện giờ binh lính trong huyện Linh Thông số lượng đã đạt tới gần hai ngàn người.

Mà ba nghìn người có thể làm cái gì?

Chỉ là bảo vệ cho huyện Linh Thông sao? Hiện giờ Linh Thông huyện ngoài có một đường sông nhân tạo, có thêm một cái lá chắn thiên nhiên, bình thường lưu dân và quân đội dị tộc rất khó lẻn vào, nhưng năng lực càng lớn trách nhiệm lại càng nhiều, nếu gặp phải tạo phản phản quân hoặc là quân đội dị tộc tới tấn công huyện Hạ Vũ, chính mình có thể trơ mắt nhìn mà mặc kệ sao?

Điểm này Giang Long làm không được.

Nhưng cũng không thể chiêu mộ quá nhiều binh lính, bằng không triều đình khẳng định sẽ hoài nghi.

Bên ngoài sáng ba nghìn, âm thầm tiếp tục trưng binh thêm năm nghìn, tổng cộng tám ngàn người.

Tám ngàn người đã không ít, phải nuôi sống nhiều người như vậy, tiền cơm, tiền tiêu hàng tháng, còn có vũ khí khôi giáp này đó đều phải tiêu rất nhiều tiền. Đổi lại người bình thường, cho ngươi nuôi ngươi cũng nuôi không nổi. Tới tiết Trung thu, tình hình phương bắc càng lúc càng rối loạn, chiến hỏa khói lửa nổi lên bốn phía.

Thái Tử trẻ tuổi cũng phát hỏa rồi, ngoài miệng nổi lên một nhóm lớn bọt nước.

Lão Hoàng thượng vẫn đang nằm ở trên giường rồng, trong lòng càng sốt ruột, bệnh càng nặng thêm.

Mặt khác vài cái Hoàng tử lúc này đều đã có động tác, trong đó rõ ràng nhất đúng là mỗi ngày tới gặp Hoàng thượng, giảng giải một chút tình huống đương thời cỡ nào hỏng bét cho lão Hoàng thượng nghe. Một đám làm bộ như quan tâm đến quốc sự, trung quân ái quốc.

Thái Tử vì thế vô cùng tức giận, hiện giờ lão Hoàng thượng cần nhất chính là tĩnh dưỡng, các ngươi mỗi ngày chạy tới quấy rầy phụ hoàng là có ý tứ gì?

Vài vị Hoàng tử khi bị khiển trách tất cả đều trầm mặc.

Nhưng vừa rạng sáng ngày thứ hai, bỏ chạy đến bên cạnh lão Hoàng thượng lớn tiếng kêu khóc.

Khóc rống chảy nước mắt, khóc đến tan nát cõi lòng, người nghe thấy trong lòng chua xót, người thấy rơi lệ.

Không biết còn tưởng rằng đang khóc tang cho lão Hoàng thượng.

Những hoàng tử này một bên khóc, một bên tố cáo nói xấu Thái tử. Nói Thái tử quát mắng bọn họ, lúc ấy ánh mắt âm sâm độc ác, rất có thể muốn hạ độc thủ đối với bọn họ, về sau không thể tiếp tục đến thỉnh an lão Hoàng thượng. Lại có người nói đúng là Thái tử không để cho bọn họ lại đến trong tẩm cung gặp lão Hoàng thượng.

Đây là muốn nhốt lão Hoàng thượng lại.

Đầu tiên là nhốt, sau đó thì sao? Để lão Hoàng thượng tự mình suy nghĩ đi.

Này còn cần phải nghĩ sao? Đã rõ ràng, bước tiếp theo nhất định là muốn hành thích vua đăng cơ rồi. Trong hoàng cung nhiều ngự y như vậy, đương thời tình hình lại hỗn loạn, muốn khiến cho lão Hoàng thượng thần không biết quỷ không hay băng hà, cũng không phải việc khó. Thêm thắt lời nói vào làm cho người ta sẽ càng thêm nghĩ chi tiết.

Chẳng hạn như Thái tử chỉ định ngự y cho lão Hoàng thượng, mỗi lần sau khi xem bệnh bệnh xong, đều cẩn thận thăm hỏi ngự y

Ngự y chưa bao giờ nói cho người khác lão Hoàng thượng long thể thế nào, cho dù Trình quý phi, còn có mấy người Hoàng tử hỏi tới ngự y cũng hàm hàm hồ hồ.

Khi Thái tử biết được tin tức vội vàng chạy tới, lão Hoàng thượng đã gật đầu, cho phép mấy con trai mỗi ngày sáng sớm đến tẩm cung vấn an.

Cũng ngay trước mặt vài vị Hoàng tử, không cấp mặt mũi cho Thái tử.

Làm cho sắc mặt Thái tử đỏ lên.

Vài cái Hoàng tử cảm thấy đắc ý lui ra, lão Hoàng thượng đột nhiên nhìn về phía Thái tử, dò xét cẩn thận từ trên xuống dưới.

Nhìn đến khi trong lòng Thái tử sinh ra sợ hãi, phịch một tiếng quỳ xuống đất:

- Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối...

- Nếu có, trẫm cũng sẽ không trách ngươi.

Lão Hoàng thượng ánh mắt sâu kín, hiện ra hào quang quỷ dị:

- Chỉ có điều không biết khi ta xuống đất, cái vị Thái tử ca ca kia của trẫm có thể hay không trách trẫm? Y tàn bạo háo sát, máu lạnh vô tình, vui buồn thất thường, chắc là sẽ không tha thứ cho trẫm.

Nhưng trẫm không hối hận, bởi vì nếu trẫm không chủ động tiên hạ thủ vi cường, tương lai nhất định sẽ chết dưới tay y.

Thà rằng giết người, chớ để người giết! Có gì sai sao? Chỉ đáng tiếc là, trẫm cực cực khổ khổ vài chục năm, cuối cùng không thể đạt thành nguyện vọng, gạt bỏ được nghịch tặc ở trong quân ngầm sắp xếp thế lực, không đem hoàng gia để ở trong mắt!

- Phụ hoàng?

Thái Tử nghi hoặc.

- Cùng trẫm so sánh với.

Lão Hoàng thượng nhìn Thái Tử than khẽ:

- Ngươi phải càng thông minh hơn, nhưng cũng càng thêm không quả quyết, nhân từ nương tay!

Thái tử trời sinh nhân hậu cúi đầu xuống, đại thần bên người đều nói như vậy với y.

- Nếu như là ở thời bình thịnh thế, ngươi có thế để cho Đại Tề càng thêm phồn vinh hưng thịnh. Nhưng hiện tại...

Nói tới đây lão Hoàng thượng ngừng lại.

- Phụ hoàng!

Thái Tử cảm giác được không ổn.

- Ngươi là đá thử vàng của bọn họ, còn bọn họ cũng là đá thử vàng của ngươi?

Lão Hoàng thượng ngửa mặt nhìn xà nhà cao lớn trong tẩm cung:

- Ngươi là người trẫm chọn làm Thái tử, trẫm hiện tại, về sau cũng sẽ không thay đổi chủ ý! Nhưng ngươi bây giờ cần rất nhiều ma luyện.

Ngôi vị Hoàng đế chỉ có một, khi trẫm ra đi, trong đám huynh đệ các ngươi chỉ có một có thể thượng vị!

Ngươi là Thái tử, lại đang Giám quốc, trong tay nắm đại quyền, chỉ cần hạ được quyết tâm, cuối cùng thành công sẽ là ngươi. Nhưng nếu ngươi do dự kéo dài, thời gian của trẫm đã không còn nhiều nữa.

- Tâm tư của mấy người bọn chúng, trẫm lại không rõ sao?

- Sở dĩ để cho bọn họ mỗi ngày đều đến thăm trẫm, cũng chỉ là cấp cho ngươi kéo dài chút thời gian, chỉ khi nhìn thấy trẫm còn tại, bọn họ cũng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, một khi trẫm không còn, chính là thời điểm bọn chúng lộ ra răng nanh.

- Đồng dạng, nếu như vậy ngươi còn thất bại, như vậy ngươi chính là đá thử vàng của bọn chúng, dù sao, chúng cũng là con của trẫm.

- Chúng nó thượng vị, Đại Tề vẫn là giang sơn của Triệu gia.

- Đương nhiên, trẫm muốn ma luyện ngươi, không phải để cho ngươi biến thành máu lạnh vô tình, đem bọn họ giết sạch!

Nói xong lời cuối cùng lão Hoàng thượng nghiêng đầu gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt còn có chút non nớt của Thái Tử.

Thái Tử cúi đầu né tránh.

- Đi thôi, làm như thế nào tùy ngươi.

Lão Hoàng thượng đã nói rất nhiều, thần sắc mỏi mệt.

- Vâng.

Thái Tử đi ra khỏi tẩm cung, một trận gió lạnh thổi đến. Trung thu qua đi chính là cuối mùa thu, không có cơm ăn con dân của Đại Tề sống như thế nào qua mùa đông? Chân y bước vội vàng tới cùng các đại thần thảo luận đối sách.

Lão thái giám lúc này thấp giọng nói:

- Hoàng thượng không sợ sẽ kích thích Thái Tử?

- Đừng nói mấy đứa con kia! Chính là trẫm... Nếu nó thật có thể bố trí chu đáo, đem trẫm thần không biết quỷ không hay diệt trừ cũng coi như bản lĩnh của nó!

Bởi vì làm lụng vất vả mà bệnh nặng, lão Hoàng thượng tâm lực tiều tụy, còn phải chỉ điểm cho Thái Tử, cùng các đứa con lục đục với nhau, đã cảm thấy còn sống cũng không còn gì vui vẻ nữa.

Tuy rằng lão cưng chiều Thái Tử, nhưng mấy vị Hoàng tử khác cũng là cốt nhục của mình, chẳng lẽ lúc còn sống, mà lại trơ mắt nhìn bọn họ huynh đệ tương tàn, một đám ở trong tranh đấu thất bại mà bay đầu?

Lão thái giám cúi đầu lâm vào trầm mặc.

Cuối mùa thu cũng qua đi, rất nhiều địa phương ở phương bắc đã bị chiến hỏa lan tới, nhưng dưới sự cố gắng khống chế của triều đình, cuối cùng cũng không có gây ra nhiễu loạn quá lớn. Đại Tề dưới sự thống trị mấy chục năm của lão Hoàng thượng, dù sao cũng có chút nội tình. Tuy khiến cho lão Hoàng thượng và Thái Tử hoảng hốt nhưng mùa đông năm nay, phương bắc chỉ có rất ít chỗ có tuyết rơi.

Lại tiến vào mùa đông có thể đông chết người, nhưng trên đường cái trong huyện Linh Thông lại vô cùng náo nhiệt.

Đám dân chúng chỉ cần chịu khổ, đi đào sông khai khẩn ruộng hoang, hay hoặc là khai thác mỏ than, đều có thể ăn cơm no và kiếm được không ít tiền công. Một năm trôi qua tích góp được không ít, tới mùa đông mua chút thịt, mua chút vải bố mới làm quần áo, sau đó ngóng trông năm mới tới.

Trên đường cái gần như trong tay đứa bé nào đều cũng cầm mứt quả.

Cảnh tượng này, năm nay tuyệt đối vượt qua kinh thành.

Trong kinh thành hiện giờ lưu dân đầy đường, lão Hoàng thượng cũng không có biện pháp, nếu không cho lưu dân vào thành, đám lưu dân này ăn không được cơm sẽ tạo phản.

Mà lưu dân đi vào huyện Linh Thông, thì có thể bắt đầu làm việc đào sông, hoặc là đi mỏ than tìm việc làm.

Có việc làm, làm xong liền có cơm ăn, còn có tiền công nhóm lưu dân này vì sao còn muốn đi tạo phản nữa?

Không phải là bị bức bách không còn đường sống, ai ăn no rỗi việc đi làm cái loại chuyện bị chém đầu này!

Năm mới ở huyện Linh Thông, vẫn trôi qua vô cùng náo nhiệt.

Giang Long tổng kết một chút thành tích trong năm nay, đào ra ba cái đường sông nhân tạo, đương nhiên, đều không có rộng bằng những con sông tự nhiên, cũng không có sâu như vậy. San bằng ra hơn hai vạn mẫu ruộng hoang, gieo xuống khoai tây và khoai lang sản lượng coi như cũng không tồi.

Không tồi này là so sánh với kiếp trước của Giang Long.

Đặt tại thời đại này, đã làm kinh hãi rất nhiều người cằm thiếu chút nữa rơi xuống.

Bình quân mỗi mẫu sản lượng không ngờ đạt tới trên 2000 cân!

Còn có mỏ than, đào ra không ít than đá. Nhưng bởi vì năm trước phương bắc đại hạn dân chúng ngay cả cơm đều không có mà ăn, tự nhiên có rất ít người sẽ mua than đá.

Tuy nhiên sau khi có mỏ than, đích thật là khiến cho kỹ thuật luyện sắt bên Hắc Y Vệ dâng lên không chỉ một cấp bậc.

Mười lăm tháng giêng qua đi, Hắc Y Vệ liền mang đến cho Giang Long một cây súng kíp.

Giang Long cầm thưởng thức một hồi, công tác chế tạo bình thường so sánh với súng ống kiếp trước tất nhiên kém thật xa. Đồng thời Hắc Y Vệ còn mang đến tin tức, nói là lão Hoàng thượng cũng có chế tạo súng ống, nhưng bởi vì kỹ thuật luyện sắt còn không có giải quyết nguyên nhân, chất lượng súng bên đó phải kém bên này một cái cấp bậc.

Mùa đông đi qua, mùa xuân tiến đến.

Nhưng cho dù dân chúng phương bắc Đại Tề có cầu nguyện dập đầu như thế nào, ông trời cũng không có giáng xuống trận mưa xuân nào.

Trong hoàng cung thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng rít gào khàn khàn của Thái Tử, lúc trước hình tượng nhân hậu, phong độ đã sớm không còn tồn tại.

Thậm chí còn động thủ đánh qua một vị đại thần tuổi già.

Vì thế ở trong miệng đủ loại quan lại, Thái Tử không còn là tượng trưng của nhân nghĩa. Đương nhiên, này không phải chân chính lý do, nguyên nhân chân chính là vì làm việc bất lợi, mà bị Thái Tử xử quyết đại thần đã vượt qua trăm vị! Quan lại bao che cho nhau, mặc dù ngươi là Thái Tử, hay hoặc là Hoàng thượng, cũng không thể làm ẩu như thế.

Làm ẩu, sẽ mất đi sự ủng hộ của quan viên.

Mùa xuân đã đến, huyện Linh Thông lại san đất cùng tưới nước, tính toán nâng sản lượng của khoai tây và khoai lang lên, đại hạn của phương bắc lúc này đã rất khó lại vận lương từ phía nam lại đây, huyện Linh Thông nhất định phải cam đoan có thể tự cấp tự túc. Bằng không tới sang năm sợ là cũng phải đói bụng.

Vạn dân đồng lòng, khí thế ngất trời, san đất san đất, đào kênh đào kênh, tạm thời đem công trình đào đường sông tạm thời dừng lại. Toàn lực khai khẩn ruộng hoang, tận lực có thể tăng thêm chút lương thực. Năm trước thu hoạch khoai tây và khoai lang trừ đi một phần nhỏ lúc đào bị rách da không nhỏ và ăn luôn tại chỗ, toàn bộ lấy ra làm giống.

Đợi đến trung tuần tháng tư, không ngờ gieo xuống gần hai trăm ngàn mẫu!

Bởi vì những loại lương thực khác không có thu hoạch gì, hiện giờ lương thực lại chuyển không tới, sợ lãng phí cho nên trồng hết.

Thời tiết ấm dần, Giang Long không khỏi nhíu mày.

Năm ngoái động tĩnh trên đại thảo nguyên không nhỏ, nhưng cuối cùng không có phát binh, năm nay thì sao?

Nếu dị tộc xâm phạm, vậy Đại Tề thật sự là loạn trong giặc ngoài rồi.

Năm nay phương bắc vẫn còn đại hạn, tình hình rất không ổn. Đầu tháng năm, Triệu Nghi đột nhiên truyền ra bị bệnh nặng, nửa tháng sau Hoàng thượng hạ chỉ, cho phép về nhà dưỡng bệnh. Hạ Lâm cũng vô cùng lo lắng, luồn lên nhảy xuống không an tĩnh được. Không được vài ngày thánh chỉ cũng hạ xuống ân chuẩn cho hồi kinh.

Có việc sắp xảy ra sao?

Triệu Nghi trước khi hồi kinh, thần sắc toả sáng tinh thần chấn hưng, làm sao như một người bệnh? Còn cố ý gặp mặt Giang Long, trong lòng ám chỉ, tương lai có khả năng sẽ trở thành địch nhân, trên chiến trường đánh nhau, việc binh đao gặp lại. Thấy Triệu Nghi không có buồn bực thất bại như ngày trước, Giang Long cũng thoáng chút suy nghĩ.

Đồng dạng Hạ Lâm trước khi rời đi, cũng tới gặp mặt Giang Long một lần.

Lôi kéo!

Muốn kéo Giang Long vào trận doanh nhị Hoàng tử, thái độ này cũng đã rất rõ ràng.

Không ra mấy ngày, lại có công văn khác của triều đình đưa đến sai sử Giang Long.

---------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment