Đại Quốc Tặc

Chương 5

Trước khi vượt thời gian Giang Long đã bái hai vị sư phụ. Người thứ nhất là lão viện trưởng cô nhi viện, tinh thông công phu nội gia và hơn mười loại quyền thuật. Lúc đó, lão viện trưởng thu nạp hắn làm đồ đệ đã hơn bảy mươi tuổi nhưng lúc ra chiêu vẫn vù vù như gió, kình lực mười phần, hơn nữa thân thể khoẻ mạnh, tinh thần tươi sáng, sắc mặt hồng hào.

Lão viện trưởng không dễ dàng thu nhận đệ tử. Sở dĩ dạy hắn võ công là vì hắn sinh non, sức khoẻ không tốt, người mẹ hắn chưa gặp bao giờ mang thai hắn chưa đủ chín tháng đã sinh ra hắn. Sinh ra yếu ớt, nhiều bệnh, lúc nào cũng mệt mỏi, mắt nửa nhắm nửa mở giống như là chết non.

Lão viện trưởng hy vọng hắn luyện nội gia quyền ngay từ nhỏ có thể cường thân kiện thể, không đến mức tuổi nhỏ chết non.

Nhưng sau này lão viện trưởng thấy hắn lớn dần lên, thông minh lanh lợi, hiếu động, không có tính kiên trì, lại còn hay đánh nhau, không phải là người kiên định, an phận và trầm ổn cho nên tuy rất thích hắn nhưng đại đa số trưởng bối đều thích những đứa trẻ nghịch ngợm một chút.

Nhưng nếu lớn lên mà vẫn không bớt bướng bỉnh thì sẽ thành đáng ghét.

Vì những lý do trên, lão viện trưởng chỉ truyền thụ cho hắn Hình Ý Trạm Tung Tam Thể Thức, Thạch Tỏa Công và một bài Hình Ý Thương.

Hình Y Trạm Tung Tam Thể Thức có hiệu quả trừ bệnh cường thân tốt nhất, là công phu nhập môn của Nội Gia dưỡng khí.

Thạch Toả Công là ngạnh công ngoại tráng, luyện tinh hoá khí, dịch cốt, dịch cân đều có tác dụng kỳ diệu.

Cuối cùng là Hình Ý Thương có sức sát thương mạnh nhất, nhưng ở thời hiện đại liệu ngươi có gặp ai ngày nào cũng mang trường thương đi đánh nhau không?

Một cây trường thương như vậy quá gây chú ý, nếu thật sự muốn dùng cái này làm vũ khí chiến đấu thì sau đó sẽ không thể nào thoát nổi bị cảnh sát truy bắt. Đây cũng là cái mà lão viện trưởng nhìn thấu ở tâm tính của Giang Long, sợ hắn sẽ sống mái với người ta rồi cuối cùng phạm phải sai lầm lớn.

Mới không truyền hắn công phu quyền cước lợi hại.

Lão viện trưởng lúc Long Giang mười hai tuổi rời khỏi viện, được mấy đồ đề có thành tựu rước đi đến thành phố lớn hưởng phúc.

Ngay nửa năm sau, hắn mang theo hành trang một mình rời khỏi cô nhi viện lang thang tứ xứ.

Vì còn nhỏ chưa thể tự kiếm tiền nuôi bản thân, trong những ngày tháng tứ hải là nhà này, hắn đã nếm hết khổ đau, biết được thế thái lạnh nhạt.

Cho đến một năm sau, vì đã từng luyện công phu nên được vị sư phụ thứ hai phát hiện, cưỡng ép thu làm đệ tử.

Vị sư phụ thứ hai họ Mã, cũng có một chút thanh danh, không phải vì ra tay độc ác, quyền cước lợi hại mà vì tinh thông thụật ăn trộm, thuật lừa bịp, thuật dịch dung, biết chơi thương, biết ám sát, đồng thời am hiểu rất nhiều loại độc. Long Giang theo vị sư phụ này thời gian dài, xem như kế thừa được các kỹ năng của ông.

Đương nhiên cũng không thể nói vị sư phụ này không biết công phu. Vị sư phụ này rất hiểu các cách giết người, một chiếc lá mỏng như cánh ve cũng có thể làm đối phương trước khi kịp phản ứng đã bị cắt đứt yết hầu trong nháy mắt rồi.

Trên tay không biết đã nhuốm bao nhiêu máu tươi, bao nhiêu mạng người.

Nhưng người thường đi ở bờ sông, tránh sao khỏi ướt giày.

Mặc dù vị sư phụ thứ hai rất lợi hại nhưng cuối cùng vẫn vì thất thủ một lần mà bị một đám người chém chết ở đầu đường.

Vài năm sau tuy Giang Long đã báo được thù nhưng người cũng đã chết rồi, giết chết kẻ thù thì có ích lợi gì chứ?

Cũng không thể sống lại.

Giang Long cũng từ vị sư phụ này học được nhiều kinh nghiệm giáo huấn, không lớn gan như vậy, ai cũng dám lừa, dám gây sự.

Hắn cũng là trong lúc vô ý đắc tội với tên hắc bang lão đại kia mới không thể không trốn ra biên giới.

Vị sư phụ thứ hai ở hắc bạch lưỡng đạo có kẻ thù vô số, bị chém chết không phải tất nhiên nhưng cũng không phải ngẫu nhiên.

Nhưng phàm đã đi con đường tà đạo thì nhiều nhất cũng chỉ nổi tiếng nhất thời, gần như không ai có thể an hưởng lúc tuổi già.

Hắn học được từ vị sư phụ thứ hai cách hạ độc, chế độc nên biết Sinh Thạch Hoa, Tinh Đăng Thảo, còn có Hữu Giác Nham, mùi vị của ba loại hoa này trộn vào nhau sẽ sinh ra một loại kịch độc mạn tính.

Như thế nào là mạn tính, nhưng lại là kịch độc?

Mạn tính là chỉ độc tính tác phát tác chậm, đồng thời không thể nhìn thấy, kể cả cuối cùng người bị độc chết cũng sẽ không tìm ra được nguyên nhân.

Kịch độc thì chỉ độc rất đáng sợ, trúng độc sâu đến một mức nào đó sẽ không thể giải được.

Lúc này kể cả gặp được cao nhân tìm ra được nguyên nhân thì cũng chỉ có chờ chết.

Tuy nhiên Sinh Thạch Hoa, Tinh Đăng Thảo và Giác Nham Đằng có tập tính không giống nhau, mỗi loài sinh trưởng một nơi, người biết được ba loại này trộn vào nhau tạo ra được kịch độc mạn tính có lẽ không nhiều, cũng có thể là tôi tớ trong phủ trùng hợp đem chúng để cạnh nhau.

Nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Muốn học và tinh thông dùng độc, chế độc, ít nhiều cũng phải biết một chút y thuật. Long Giang nhắm hờ mắt tự đưa tay ra bắt mạch cho chính mình, nửa khắc sau thở phào một cái.

Trong lòng thầm kêu may mắn.

Thì ra thân thể đã trúng độc khá nặng, độc tố đã lan tới tinh huyết, có thể nói là chết chắc.

Nếu độc không thể giải được, hắn cùng lắm cũng chỉ sống được thêm vài tháng.

Nhưng cũng trùng hợp khi bị ép thành thân, sau khi nhìn thấy thê tử mới thành thân chưa được bao lâu, nhất thời tức giận đột nhiên nôn ra một miệng lớn toàn máu, độc tố cũng đã nôn ra hơn phân nửa, cứ như vậy Giang Long có thể giải hết được độc trong cơ thể rồi.

Tuy nhiên, máu là phần chính của cơ thể, nôn ra nhiều máu như vậy thân thể chắc chắn sẽ bị tổn hao.

- May mà học được Hình Ý Tam Thức Trạm Tung, đây là môn nhập môn luyện thể của Hình Ý Quyền, dưỡng khí tráng thần, cường gân kiện thể, tất nhiên có thể làm cơ thể hồi phục. Nếu không với cái thân xác bệnh tật này kể cả không chết cũng chỉ có thể nằm liệt giường, sống còn có ý nghĩa gì?

Giang Long thở phào.

Đúng lúc này, cửa ngoài phòng ngủ có người đẩy ra, có một loại tiếng bước chân đang đến.

Giang Long nhíu mày lại, trước lúc người đó vén rèm ra, hắn nhắm mắt lại.

Bước vào là hai thiếu nữ tướng mạo xinh đẹp, trên người mặc đồ nha hoàn của Cảnh phủ.

Thiếu nữ đi trước dáng cao, dáng người lả lướt, làn da trắng, mặt trái xoan, lông mi dài, một đôi mắt to đang nháy, phát ra vẻ quyến rũ, nhìn thấy tiểu thiếu gia trên giường vẫn chưa tỉnh táo nên dùng giọng nhỏ nhẹ nhưng oán hận nói:

- Lão phu nhân rước thiếu phu nhân vào phủ vốn là để xung hỉ, mong tiểu thiếu gia có thể khỏe mạnh lên, nhưng không ngờ lại lấy về một con quỷ xui xẻo.

- Ngọc Sai, cô nhỏ tiếng chút.

Nha hoàn đi sau nhắc một tiếng đồng thời nói:

- Từ lúc thiếu phu nhân vào phủ, tiểu thiếu gia hỉ nộ bất định, tính khí khác thường, trước kia rất ôn hoà thân thiện, nhưng hôm trước lại chỉ vì một chuyện nhỏ mà trách mắng ta một trận.

Nha hoàn này vừa nói mắt vừa uất ức rơm rớm đỏ.

Sau khi nghe đựơc tiếng của hai người, Giang Long biết được thân phận của các nàng, đúng là hai nha hoàn thân cận.

Ngọc Sai và Bảo Bình.

Hai nàng lại nhẹ nhàng oán hận vài câu, Ngọc Sai đột nhiên nhau mày, có chút lo lắng hỏi:

- Hôm nay Trương ma ma hỏi thăm tiểu thiếu gia bị nôn ra máu hôn mê, hai người chúng ta cũng nói, cố ý làm khó thiếu phu nhân, cô nói sau này thiếu phu nhân liệu có đối phó với chúng ta không?

- Chính nàng ta tự thân mình còn khó giữ, làm gì có cơ hội đối phó chúng ta?

Bảo Bình bĩu môi nói:

- Hiện tại trong phủ có rất nhiều người nói lão phu nhân để thiếu phu nhân đích thân đưa đi đến Phật đường, là muốn thiếu phu nhân cầu phúc cho tiểu thiếu gia.

Cũng là giam cầm thiếu phu nhân, e rằng nàng chỉ còn cách ở Phật đường sống nốt quãng đời còn lại.

- Lão phu nhân mấy năm nay tu Phật, tính tình ôn hoà hướng thiện hơn nhiều, có lẽ không ác như vậy chứ?

Ngọc Trâm nghi ngờ nói.

Bảo Bình hứ một tiếng lạnh lùng, ngồi bên giường mà không chú ý tiểu thiếu gia đã tỉnh rồi đang nghe lén:

- Lão phu nhân tính tình thiện tâm, nhưng liệu có ra tay độc ác hay không thì phải xem là đã xảy ra chuyện gì. Tiểu thiếu gia là bảo bối của lão phu nhân, cũng là nam đinh cuối cùng của Cảnh phủ, lão phu nhân mong tiểu thiếu gia giúp Cảnh phủ duy trì hương hoả, làm sao có thể để có chuyện?

- Thế nếu chẳng may...?

- Kể cả có chẳng may đi nữa, thiếu phu nhân muốn đứng vững ở Cảnh phủ thì phải được tiểu thiếu gia sủng ái trước đã, nhưng tiểu thiếu gia rõ ràng không thích nàng ta.

Bảo bình nói có vẻ đắc ý:

- Hai chúng ta là nha hoàn thân cận của tiểu thiếu gia, là tâm phúc của người, kể cả trong phủ nàng ta là thiếu phu nhân cũng không dám động đến chúng ta.

Hơn nữa, là do nàng ta làm cho tiểu thiếu gia thổ huyết, chúng ta đâu có vu oan cho nàng ấy.

Vả lại, cô không muốn giúp tiểu thiếu gia xả giận?

- Tất nhiên là muốn. Cô nói cũng đúng, tiểu thiếu gia lúc nào cũng rất gần gũi với chúng ta, kể cả thiếu phu nhân làm khó chúng ta thì tiểu thiếu gia cũng sẽ không để yên.

Ngọc Sai cuối cùng cũng yên lòng, sau đó mặt mày nhăn nhó nói:

- Nhưng cô nói thiếu thiếu gia tại sao không muốn thành thân với chúng ta?

- Hừ, không biết xấu hổ.

Bảo Bình đỏ mặt lên.

- Chúng ta từ nhỏ cùng tiểu thiếu gia lớn lên, hầu tiểu thiếu gia cơm nuớc, mặc đồ, tắm rửa, mùa đông còn làm ấm giường cho tiểu thiếu gia.

Còn chỗ nào trên người tiểu thiếu gia mà chúng ta chưa nhìn thấy?

Nhưng cũng chỉ là thành thân thôi mà, có gì phải xấu hổ?

Ngọc Trâm ngước cái cằm trắng của mình lên, tuy chưa biết chuyện đời, nói rất thẳng thắn nhưng tai cũng đỏ ửng lên:

- Cô đừng bảo là cô không muốn cùng thiếu gia viên phòng.

Bảo Bình đương nhiên cũng muốn.

Nàng và Ngọc Sai hai người hiện tại tuy rất thân cận với Cảnh Giang Long nhưng chỉ là nha hoàn hầu cận. Chỉ có cùng Cảnh Giang Long viên phòng mới có thể làm tì nữ. Có quan hệ xác thịt thì tình cảm tự nhiên sẽ khác. Nếu thành thiếp, sau này mà sinh được một trai một gái nữa thì sẽ được thành thiếp thất.

Nha hoàn hầu cận, tì nữ, đều là nô tì, còn nếu thành thiếp thất, thì coi như là một nửa chủ nhân của Cảnh phủ. Làm nô tì nha hoàn của Cảnh phủ, rồi có một ngày trở thành thiếp thất của Cảnh Long Giang là mục tiêu cả đời của hai nàng.

Giang Long nằm yên trên giường nghe lén hai nàng nói chuyện vài câu đầu có một chút nhau mày, không thích tâm kế của hai nàng, mượn cơ hội cố ý làm khó Lâm Nhã. Nhưng nghe dần dần thì miệng lộ ra nụ cười nhẹ. Trong đầu nghĩ hai nàng đó chỉ là những đứa trẻ chưa lớn mà thôi. Nếu mà nói là có tâm cơ, chi bằng nói là bướng bỉnh nghịch ngợm. Làm khó Lâm Nhã cũng chỉ là vì muốn xả giận cho tiểu thiếu gia.

Vì có ký ức của nguyên thân nên Giang Long nghe được hai nha hoàn là nữ nhi mà lại hấp tấp muốn cùng Cảnh Giang Long viên phòng, không những không thấy khinh thường mà còn rất thông cảm.

Cảnh phủ là hào môn trong vùng, một số nha hoàn và quản sự có thể diện trong phủ cuộc sống vật chất còn tốt hơn những gia đình bậc trung. Không chỉ tiền công hàng tháng cao, hơn nữa lại còn thường xuyên được ăn sơn hào hải vị. Nha hoàn và quản sự đã sướng như vậy rồi chứ đừng nói là thê thiếp.

Giang Long cười khẽ, hắn cũng có mục tiêu cuối cùng.
Bình Luận (0)
Comment