Đại Sắc Đang Nồng

Chương 4

Edit: Tuyen83~ Diễn đàn Lê Quý Đôn.

Tắm xong, Thẩm Đại chui vào trong chăn, chuẩn bị chơi điện thoại di động một lúc rồi mới ngủ trưa, sau đó đã thấy một cuộc gọi nhỡ.

Số điện thoại của Lục Trì.

Nói về sau thường liên lạc, nhìn thái độ của Lục Trì hôm nay, anh cũng sẽ không chủ động liên lạc với cô.

Cô thì càng không có chuyện gì để tìm Lục Trì.

Lấy số điện thoại gửi cho chị gái, Thẩm Đại không có lưu lại, đăng nhập vào Weibo Đại Hào.

Nick name Đại Hào chính là tên cô, cộng với V, nghề nghiệp: nhà thiết kế quần áo điện ảnh.

Nếu như ngày mai phỏng vấn thành công, cô sẽ lại thêm vào thông tin nghề nghiệp hiện giờ, Đông Ảnh, cao biết bao nhiêu!

Đại Hào đăng lên đều là một chút đồ thiết kế hóa trang của cô, được khen thưởng ở trong trường đại học, tự giải trí, đủ loại. Có một được treo lên móc áo, có một số do mẹ của cô và chị gái làm người mẫu, gương mặt được che mờ, uần áo nam thì do người mẫu ở công ty chị gái mặc, thay cổ trang, rất giống cosplay. Quần áo xinh đẹp, người mẫu có dáng người hạng nhất, vô tình cô cũng may mắn có một mạng lưới là có trăm vạn fan, đủ loại fan.

Nhưng Thẩm Đại thích chơi biệt hiệu, đăng một chút cuộc sống hàng ngày, không cần phải lo lắng công thành danh toại sau này. . . . . .

Lại suy nghĩ quá nhiều.

Weibo khi cô đang lái xe, mới tăng thêm mấy chục cái bình luận.

Thẩm Đại mở ra nhìn, cư nhiên thấy được nick name anh rể trước là Mạnh Triều Đình, thật đơn giản mấy chữ, để cho cô chú ý đến sự thiết lập.

Thẩm Đại trực tiếp bôi đen anh ta.

Trước kia chị gái và anh rể một chút là ầm ĩ một chút liền cãi nhau, cô đã giúp Mạnh Triều Đình, lần này, cô và chị gái cũng giống nhau, tuyệt đối không tha thứ.

Điện thoại di động để ở chế độ yên lặng, Thẩm Đại để xuống bịt mắt ngủ.

Ngủ nửa giờ, rửa mặt, Thẩm Đại vén màn cửa sổ, nhìn về phía ngoài cửa sổ mất hồn.

Hôm nay cuộc thi chủ yếu là trang phục điện ảnh, ngày mai lại thi cái gì?

Khẳng định không phải đơn giản nói chuyện một chút chứ?

Thẩm Đại khẩn trương, sợ mình không vào được, so với lần đầu tiên tìm việc còn thấp thỏm hơn.

Một lát đi đến phòng máy tính để vẽ, một lát lại chạy đến phòng cắt may trang phục, Từ Hành gọi điện thoại tới, Thẩm Đại mới phát hiện đã sáu giờ rồi.

"Anh mới ra công ty, đến dưới lầu sẽ gọi lại cho em."

Bên kia điện thoại, Từ Hành đóng cửa xe, nghe giọng nói mềm mại và nhẹ nhàng của Thẩm Đại, giơ tay lên gẩy gẩy dây bình an ở trước mắt. Cái này treo ở trên xa là Thẩm Đại đưa cho anh, cô tự tay làm, không hổ là nhà thiết kế, làm cái gì cũng rất khác biệt, lần trước đưa đồng nghiệp đi khách sạn, ba đấng mày râu, cũng muốn mua cái dây này của anh. 

Anh chỉ trả lời bốn chữ,

Ngàn vàng không đổi.

~

Thẩm Đại ở hết tết âm lịch, bay trở về Bắc Kinh khi đó quen biết Từ Hành.

Có chút khéo, hai người là ngồi cạnh, lúc ấy Thẩm Đại vừa mới có được một linh cảm, sau khi ngồi xuống hưng phấn mở ra Laptop để vẽ, căn bản không để ý về sau người ngồi bên cạnh là người nào. Vẽ đến một nửa, đứa bé ngồi phía trước không cẩn thận làm đổ Sprite, bắn tung tóe lên bàn phím của cô, Thẩm Đại vội vàng hấp tấp lau, laptop đột nhiên tối đen, lau khô mở lại máy, bản vẽ không còn.

Thẩm Đại buồn bực cực kỳ, lên web tìm kiếm biện pháp, làm thử mấy lần cũng vô dụng.

"Để cho tôi thử một chút."

Đang lúc Thẩm Đại chuẩn bị vẽ lại lần nữa thì người ngồi cạnh mở miệng, giọng nói trong trẻo, Thẩm Đại xoay qua, đối mặt Từ Hành.

Người đàn ông rất sạch sẽ, giống như trên sách nói là người khiêm tốn, ôn hòa như ngọc.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Thẩm Đại đối với Từ Hành, chính mắt thấy Từ Hành sử dụng ngón tay thon dài đẹp mắt của anh đơn giản gõ mấy cái trên bàn phím đã giúp cô tìm về bản vẽ lúc ban đầu, Từ Hành lập tức trở thành cao thủ máy tính ở trong lòng Thẩm Đại. Người ta giúp một tay, Thẩm Đại cảm kích nói cảm ơn, nói mấy câu, biết được Từ Hành là làm phần mềm.

Không trách được máy vi tính chơi được tốt như vậy.

Khách sáo xong rồi, Thẩm Đại tiếp tục vẽ, cô cất kỹ laptop, Từ Hành cũng không có chủ động trò chuyện, chỉ khi máy bay hạ xuống, lễ phép nói lời từ biệt với cô.

Một tháng sau, Thẩm Đại lái xe của chị gái đi mua sắm, hai tay xách đầy túi đồ đi vào thang máy. Nhiều người, cô có thói quen đi vào trong góc, không cẩn thận giẫm lên một người, còn chưa kịp ngẩng đầu trước nhận lỗi. Người đàn ông ở trên đầu nói không sao, giọng nói đặc biệt rất dễ  nghe, giống như mang theo một chút ý cười, Thẩm Đại tò mò nhìn sang, đôi mắt đen của Từ Hành yên lặng nhìn cô, "Thật là đúng dịp."

Ra khỏi thang máy, tay trái giúp cô xách hộp giầy cũng theo dòng người phải đi bãi đậu xe, đưa cô đi thẳng đến trước xe.

Cô để đồ xong, xoay người nói cám ơn với anh.

Từ Hành nhìn cô, trong mắt tựa như hồ nước trong có cơn sóng nhỏ, yên lặng mấy giây, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, hỏi cô có muốn cùng nhau ăn cơm hay không.

Nam nữ xa lạ chỉ gặp qua hai lần, vì sao ăn cơm?

Rất rõ ràng theo đuổi.

Thẩm Đại không tự chủ đỏ mặt.

Trung tuần tháng năm, Thẩm Đại chính thức đồng ý cùng Từ Hành lui tới.

~

Thẩm Đại không thích trang điểm, trừ công việc xã giao, từ khi gặp cô ở Bắc Kinh là mặt mộc không trang điểm.

Trước khi ra cửa soi gương một lần nữa, người ở bên trong gương mặt mềm mại tinh tế, cũng không có mắt quầng thâm, Thẩm Đại rất hài lòng, đi xuống lầu.

Từ Hành tựa vào trước xe, lưng hướng về phía trời chiều ngửa đầu nhìn tầng lầu, thấy cô ra ngoài, mỉm cười và đứng thẳng dậy.

"Hôm nay không bận rộn sao?" Thẩm Đại vừa hỏi anh vừa ngồi vào chỗ kế bên tài xế. Từ Hành là quản lý cao cấp của bộ phận kỹ thuật, khi bận rộn thường thường làm thêm giờ.

"Tháng này sẽ không có việc gì phải bận rộn." Từ Hành vô ý liếc nhìn bắp chân xinh đẹp của bạn gái bên cạnh, trái tim nổi lên chút gợn sóng.

Làm phần mềm có rất nhiều người độc thân, Những người độc thân cấp dưới của anh ở trước mặt Thẩm Đại rất đàng hoàng, Thẩm Đại vừa đi, liền cả ngày yy anh cùng với Thẩm Đại tính phúc cuộc sống, dĩ nhiên đều là ghen tỵ và hâm mộ anh, không có không tôn trọng và lời nói quá đáng với Thẩm Đại. Từ Hành lại quân tử, nghe được nhiều rồi, khó tránh khỏi có chút suy nghĩ kỳ quái.

Anh hai mươi tám, thân thể trổ mã hết sức bình thường.

Anh thích Thẩm Đại, Thẩm Đại lại  ngàn dặm mới tìm được một mỹ nhân, anh không muốn thân cận mới lạ.

Nhưng Từ Hành nhìn ra được, Thẩm Đại về phương diện kia tương đối bảo thủ, cho nên không có ám hiệu rõ ràng của cô, Từ Hành nguyện ý chờ.

"Ở phi trường gặp phải người quen?" Quẹo ra chung cư, nghĩ đến Weibo của cô, Từ Hành nghiêng đầu nhìn cô.

Thẩm Đại có phần chột dạ.

Dù sao Lục Trì là mối tình đầu của cô, mặc dù đều đã qua, hiện tại về mặt cảm tình Thẩm Đại không thẹn với Từ Hành, nhưng cô sợ Từ Hành suy nghĩ nhiều.

"Là hàng xóm khi đó em học cấp 3, tên là Lục Trì, vốn là không thế nào quen thuộc, sáu năm trước anh ấy xuất ngoại, ở phi trường thiếu chút nữa không nhận ra được. Mạnh Triều Đình chặn đường chị em không để cho chị ấy đi, Lục Trì giúp một tay giải vây, chị em liền lấy em ra để rời đi, bảo em đưa anh ấy một đoạn."

Thẩm Đại đùa giỡn oán trách, cố gắng cường điệu uất ức của mình.

Cô phải giới thiệu Lục Trì, bởi vì hai nhà gần nhau, về sau cô dẫn Từ Hành về nhà, nói không chừng sẽ đụng với.

Bạn gái yếu ớt, Từ Hành đưa ra tay phải che cho cô, "Chị em đi, xe lại về tay em, đây không phải là chuyện tốt?"

Thẩm Đại dí dỏm cười, thích lực chú ý của anh đặt ở trên người cô. Chỉ là trên đường nhiều xe, cô xoa xoa ngón tay anh, "Lo lái xe đi, chúng ta đi đâu ăn? Tối nay em muốn ăn cá." 

Từ Hành mang cô đi đến một quán hải sản gần đây.

Vừa ăn vừa nói chuyện, lúc đi ra trời đã tối rồi, trên đường ánh đèn sáng chói.

Gió đêm mát mẻ dễ chịu, Thẩm Đại kéo cánh tay Từ Hành, dựa vào bả vai anh làm nũng, "Ta muốn đi xem phim." 

Dắt dắt tay, khoác lên cánh tay, động tác yêu đương bình thường như vậy, Thẩm Đại làm rất tự nhiên.

"Anh xem lịch chiếu phim một chút?" Từ Hành lấy điện thoại di động ra hỏi.

Thẩm Đại lắc đầu, tiếc nuối nhìn về phía rạp chiếu phim, "Ngày mai phỏng vấn, em phải trở về chuẩn bị."

Muốn đi lại không đi, tâm tư của phụ nữ. Từ Hành mỉm cười, mang theo cô hướng chỗ đậu xe đi, "Vậy tối mai chúng ta đi."

"Tối mai không tâm tình làm thế nào?" Thẩm Đại ngưỡng mặt lên hỏi anh, sợi tóc bên tai theo gió lên xuống.

Bị loại bỏ rồi, nào còn có tâm tình xem phim.

Từ Hành đứng lại, giúp cô vén tóc, lòng ngón tay cọ sát qua gò má nhẵn nhụi của cô, "Tiểu ngốc bảo nhà ta là thiên tài, đôi mắt của bọn họ khẳng định biết nhìn ra ngọc."

Lúc này Thẩm Đại thích nghe nhất những lời khích lệ như vậy, vui vẻ lần nữa tựa lên người anh, nhìn từ phía sau, rõ ràng là một đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt.

Đậu xe ở dưới lầu, Từ Hành đưa Thẩm Đại lên lầu.

Đến lầu tám, giống như trước đây, anh đứng ở bên cạnh nhìn cô mở cửa, chờ Thẩm Đại đi vào, sẽ phải tạm biệt.

"Biết Chủ nhật là ngày gì sao?" Tiếng mở khóa vang lên, trước khi cô đẩy cửa Từ Hành đã hỏi lên, giọng nói rất nhẹ.

Thẩm Đại nháy lông mi, hướng về phía cánh cửa gật đầu một cái, mặt từ từ nóng.

Chủ nhật là đêm thất tịch, là ngày lễ Valentine của Trung Quốc, cũng là ngày cô dự định hôn anh. Thật ra thì đến giữa tháng cô và Từ Hành lui tới mới hơn ba tháng, nhưng Từ Hành rất tốt, vẻ ngoài và tính tình cũng phù hợp với sở thích của cô, ngẫu nhiên vượt qua đêm thất tịch lãng mạn, Thẩm Đại sẵn sàng phá vỡ một chút quy tắc bất thành văn vì anh.

Cô xấu hổ, da lộ ra đỏ ửng mê người, hiện tại Từ Hành rất muốn được hôn cô.

"Anh muốn làm những việc gì?"

Xoay bả vai cô lại, Từ Hành cầm hai tay mềm mại không xương của cô, cúi đầu nhìn tiểu ngốc bảo của anh, "Trước khi chúng ta quen biết nhau, anh chưa có nói qua yêu đương, nên không biết làm như thế nào để trải qua đêm thất tịch, tiểu ngốc bảo em nói cho anh biết nên chuẩn bị cái gì, anh sợ anh lên kế hoạch không phải là những việc mà em mong muốn, để cho em thất vọng."

Sau khi tốt nghiệp trong nhà vẫn thúc anh nhanh lên một chút kết hôn, anh bận công việc, không có nhàn rỗi, mấy năm này rãnh rỗi một chút, mẹ anh đã càu nhàu và ép anh phải xem mắt mấy lần, nhà gái có dịu dàng ít nói, có hoạt bát, không thiếu xinh đẹp và quyến rũ, anh đều không có cảm giác, miễn cưỡng đi ra ngoài mấy lần không khí đều rất lúng túng, định không lãng phí thời gian nữa. Đầu năm gặp Thẩm Đại, rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là gặp đúng người.

Đúng rồi, cô cái gì cũng không cần phải nói, anh chỉ là nhìn cô đều cảm thấy vui tai vui mắt, cô cười một tiếng, trời đầy mây cũng sẽ trở nên quang đãng.

Lần gặp mặt đầu tiên, anh không có kinh nghiệm, sợ đường đột hẹn cô sẽ xem nhẹ. Tù tiện, bỏ lỡ vô ích, ở khu mua sắm gặp lại, có lẽ cô quá trẻ, non nớt giống như vừa mới tốt nghiệp, anh không có áp lực quá lớn, lấy can đảm đã hỏi lên.

Thật may là cô đồng ý.

Từ Hành nhéo nhéo tay cô, sử dụng ánh mắt thúc giục cô trả lời.

Thẩm Đại đối với đêm thất tịch không có yêu cầu gì, cùng người trong lòng ở chung một chỗ là đủ rồi.

"Anh sắp xếp đi, em đều nghe lời anh." Cô nhỏ giọng nói, tròng mắt nhìn tay anh.

"Vậy thì tốt, anh trở về tìm kiếm một chút, xem người khác làm như thế nào, em đi ngủ sớm một chút, chớ thức đêm." Từ Hành cúi đầu, hôn đỉnh đầu cô.

Thẩm Đại tim đập nhanh hơn, cảm giác sau một khắc môi anh sẽ đi xuống.

Từ Hành là muốn, nhưng anh nhịn được, chờ đêm thất tịch đêm đó lại hôn cô.

"Ngủ ngon." Anh lưu luyến buông tay cô ra.

Không khí rất mập mờ, Thẩm Đại cúi thấp đầu dạ một tiếng, đẩy cửa đi vào.

Cửa lần nữa đóng lại, ở cửa còn lưu lại nhàn nhạt hương hoa hồng trên người cô, Từ Hành đứng thêm một lát, mới đi vào thang máy. 
     
Con số nhấp nháy, biến thành"8" .

Thang máy mở ra, bên trong có người, một người đàn ông toàn thân mặc tây trang đắt tiền, hai tay bỏ vào túi, hờ hững liếc về phía anh, lạnh lùng mà không kiêu ngạo.

Kiêu ngạo sẽ làm cho người ghét, người này lạnh lùng, chỉ nhắc nhở người là chớ quấy rầy.

Sau khi nhìn thẳng một cái ngắn ngủi, Từ Hành hơi hơi gật đầu, nhấc chân đi vào.

Cùng lúc đó, Lục Trì mặt không chút thay đổi bước ra thang máy.

Từ Hành kinh ngạc, quay đầu lại, cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Anh ấy, là hàng xóm mới của Thẩm Đại?

Thang máy nhanh chóng dừng ở lầu một, Từ Hành bước lên xe, suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Thẩm Đại.

Thẩm Đại nằm trên ghế sa lon đang nhớ lại nụ hôn của Từ Hành rơi vào đỉnh đầu cô, đây là lần đầu tiên anh hôn cô, có phải đang ám chỉ cái gì hay không?

Tim đập mạnh, hồi hộp và ngọt ngào, liền nhận được điện thoại của bạn trai.

"Không phải mới vừa đi sao?"

Thẩm Đại nghiêng đầu nằm ở trên cánh tay, tay phải giơ điện thoại để vào bên tai, âm thanh vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, ngọt giống như mới vừa ăn đường.

Từ Hành xương cũng mềm, lời nói cũng không tự giác ôn nhu lại, "Lúc xuống lầu nhìn thấy một người, hình như là ngươi hàng xóm mới."

"A, thật sự đã dọn vào à? Buổi chiều em cũng thấy một người, nói là tới xem nhà dùm người khác, anh thấy người nọ trông như thế nào, là nam hay nữ?" Nhắc tới hàng xóm mới, Thẩm Đại đến hăng hái, ngồi dậy hỏi anh.

Từ Hành không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, "Mặc đồ tây, phải có chút thân phận."

"Không phải là người kia mà em gặp phải đi?" Thẩm Đại đi tới trước cửa sổ, thấy xe Land Rover của anh vẫn còn ở dưới lầu, nở nụ cười.

Từ Hành nhìn thấy cô, không thấy rõ, quỷ thần xui khiến đi ra xe, dựa vào sườn xe ngửa đầu nhìn cô, "Em thấy người nọ như thế nào?"

Thẩm Đại nằm ở trên lan can, như vậy cùng anh xa xa nhìn nhau, trong lòng ngọt ngào, "Hơi bị đẹp trai, cười lên rất rực rỡ."

Vậy khẳng định không phải cùng một người.

Từ Hành khó có thể tưởng tượng bộ dáng của người nọ cười lên, không muốn lại cùng bạn gái thảo luận người ngoài, nhỏ giọng hỏi ngược lại, "So với anh như thế nào?"

". . . . . . Không có đẹp mắt bằng anh." Thẩm Đại vuốt nhẹ lan can mát rượi, chậm chạp từ từ  khen anh, gió đêm đều đã thổi không đi độ nóng ở trên mặt cô.

Trong điện thoại di động truyền đến cười khẽ một tiếng .

Thẩm Đại lập tức cúp điện thoại, vụt trốn vào nhà, còn kéo rèm che lên.

Từ Hành xem điện thoại di động một chút, nhớ lại cô ít khi nói lời ngon tiếng ngọt, gửi đi một cái hôn gió. Đợi một phút, không có đáp lại, cũng không cần trả lời, anh cười lên xe, lái xe rời đi.

Ở ban công bên cạnh với Thẩm Đại, ở góc tối, có người đốt một điếu thuốc, tàn thuốc lóe ra ánh sáng, người đàn ông mặt lạnh lúc ẩn lúc hiện.

Thẩm Đại đối với lần này không biết gì cả.

Trong lòng quá ngọt, ngọt làm cho cô không muốn phí tâm suy nghĩ cuộc phỏng vấn vào ngày mai nữa, vui vẻ ở trong phòng đi bộ hai vòng, phát lên Weibo.

"So với anh như thế nào? Không có đẹp mắt bằng anh."

Mười hai chữ hai dấu ngắt câu, không còn miêu tả dư thừa.

Phát xong, Thẩm Đại đi thay áo ngủ, chui vào trong chăn mềm mại nhìn lại bình luận.

Fan hâm mộ cũng thông minh đâu rồi, rối rít mắng cô ngược cẩu, Thẩm Đại nâng cằm lên cười, thấy được Từ Hành.

Nhà có tiểu ngốc bảo: thừa nhận bệ hạ sâu sắc, nguyện lấy thân báo đáp.

Thẩm Đại thật nhanh xóa bỏ, sợ bị chị gái nhìn thấy nick name của cô, sau đó gửi tin nhắn riêng cho Từ Hành: không cho nói lung tung.

Nhà có tiểu ngốc bảo: anh nghiêm túc.

Đây là đang nói với cô tiết mục ngắn về vua sao?

Thẩm Đại mặt nóng cực kỳ, trả lời anh: em ngủ.

Nhà có tiểu ngốc bảo: . . . . . . Chớ thức đêm, đi ngủ sớm một chút, cẩn thận mắt quầng thâm.

Thẩm Đại không có trả lời, tiếp tục lật trở lại, muốn nhìn cái đó chó cắn Lữ Động Tân một chút lần này làm người buồn nôn như thế nào.

Suy nghĩ một chút cũng rất kì quái, từ khi bắt đầu bị chó cắn Lữ Động Tân giận đến liên tục xóa nick name, sau khi quen, bây giờ Thẩm Đại nhìn không thấy anh trả lời ngược lại cảm thấy thiếu đi một chút gì đó. Giờ có thêm ba đợt bình luận mới cũng không thấy thiếu não đen tối, Thẩm Đại lười phải rà soát, dù sao thiếu não đen tối nhất định là có chuyện bận rộn của mình, không phải mỗi lần cũng trả lời cô đầu tiên.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhắm mắt lại nằm một lát, Thẩm Đại lại cầm lên điện thoại di động, nằm nghiêng xem bình luận.

Có bình luận mới.

Chó cắn Lữ động Tân 99: mắt mù.

Thẩm Đại xì cười, người này khi nói câu kia cho rằng đúng “Không có đẹp mắt như anh." là người khác khen cô?

Tình huống như thế nào cũng không biết rõ liền phun loạn người khác, quả nhiên thiếu não.
Bình Luận (0)
Comment