Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn (Dịch Full)

Chương 12 - Chương 12:

Chương 12: Chương 12:Chương 12:

Chuong 12:

Có đôi khi là từ trong miệng rớt ra, có đôi khi lai từ cái khe trên gương mặt mà rơi xuống.

Nữ quỷ ăn không hết, cũng không nếm ra cơm chiên trứng chân giò hun khói này rốt cuộc có bao nhiêu mỹ vị, nhưng nó như không biết mệt mà tiếp tục nhét cơm vào miệng mình, còn học theo âm thanh phát ra từ trong miệng lúc ăn cơm của Đoàn Đoàn, cười quái dị: "Ăn ngon, cơm ăn ngon thật...”

Đoàn Đoàn có chút chột dạ nhìn sang Phó Vãn vẫn giữ sắc mặt như thường, cậu bé trừng mắt một cái với nữ quỷ nhỏ đang ghé vào trên bàn cơm vỡ vụn. Thu Thu, không được làm do cơm của mel

Đây không phải chuyện mà một đứa bé ngoan sẽ làm!

Tuy rằng mẹ không nhìn thấy được Thu Thu.

Đoàn Đoàn đẩy cánh tay đang duỗi tới của Thu Thu ra, lại dùng cái muỗng múc ra tầng cơm trên cùng bỏ đi, đây bát đến một bên: "Mẹ ơi, mẹ ăn đi."

Phó Vãn quét mắt: "Không ăn, mẹ không đói bụng.”

Phó Van vươn tay, một tay cô nắm lây bát cơm đỏ thẫm có chữ "Thọ", vô cùng tương phản với đồ ăn trên mâm.

Chén sứ cùng bàn sứ va chạm vào nhau phát ra tiếng kêu thanh thuý, nhưng không he chói tai.

Phó Vãn bỏ chén xuống, toàn bộ chân giò hun khói và cơm chiên trứng gắt gao nổi lên, hình thành chén chữ Thọ, ba chiếc đũa hướng lên ba phía trái phải mà cắm.

Ăn miếng cơm cúng, quỷ sai đi từ từ.

Đoàn Đoàn ngây ngốc mà nhìn Phó Vãn, mẹ... Vì sao lại muốn đảo cơm ở trên mâm đồ ăn vậy?

Cái đầu nhỏ của Đoàn Đoàn không thể suy nghĩ kĩ càng, cậu bé chỉ có thể dời ánh mắt sang nữ quỷ nhỏ đang ghé vào trên bàn cơm.

Có phải là do Thu Thu làm dơ phần cơm trên cùng? Phó Van rời khỏi phòng ăn: "Hôm nay con mệt rồi, nhớ nghỉ ngơi sớm chút."

Tròng mắt đầm đìa máu của nữ quỷ nhỏ nhìn chằm chằm phần cơm cúng kia, nó ngửi được một mùi hương của cơm chiên, là một loại mùi hương rất nhiều năm rồi mà nó chưa được ngửi lại.

Nó duỗi tay nắm lấy cơm nhét vào miệng. Một bên tròng mắt từ trong hốc mắt lăn xuống dưới, chỉ để lại lỗ trống tràn ngập vết máu, trong mắt rơi xuống còn thẳng tắp nhìn chằm chằm chén cơm cúng kia.

Ở một khắc Phó Vãn đóng lại cửa phòng ngủ, một tiếng quỷ kêu sắc nhọn dập tắt đèn ở phòng khách, âm thanh quái dị kia hưng phần thét lên:

"Thật là thơm.”

Phó nữ sĩ trẻ như vậy mà còn có thêm một đứa con gái sao?

Trong lòng Triệu Dương nói thầm, động tác gõ cửa trên tay cậu ấy cũng lớn hơn, nhưng vẫn không thấy ai mở cửa, chỉ có tiếng nhạc thiếu nhi đứt quãng liên tục truyền đến ở bên trong.

Người của nhà họ Triệu không còn cách nào khác chỉ có thể xuống lầu trước, ngửa đầu nhìn mặt trời nắng gắt xua đi cái lạnh lẽo đang hiện hữu toàn thân.

Tưởng tượng đến sự việc phát sinh ngày hôm qua, Triệu Dương liền không rét mà run.

Ngày hôm qua bọn họ trở về từ viện phúc lợi Ái Thiên Sứ.

Chiếc siêu xe màu đen vừa mới tiến vào bên trong gara của biệt thự cao cấp, Lý Mỹ Phượng đã được chồng ôm ra khỏi xe, cô ấy quay đầu lại cảnh cáo Triệu Dương: "Tâm trạng của chị dâu cậu không tốt, tốt nhất cậu đừng có suốt ngày giao du với mấy người bạn đó của cậu nữa, mấy ngày gần đây ít gây chuyện lại cho chị đi."

Triệu Dương gật đầu, dạo này cậu ấy rất thành thật mà.

Khoảng thời gian trước nghe nói Phúc Mãn Lâu ra loại đồ ăn mới, bạn tốt của cậu ấy hẹn cậu đến đó ăn món ăn theo mùa, kết quả nửa đường bạn tốt bị tai nạn giao thông nghiêm trọng ngay chỗ cây hoè già ở đầu hẻm, bây giờ vẫn nằm trên giường bệnh sống chết chưa rõ.
Bình Luận (0)
Comment