Chương 149
Chương 149Chương 149
Chương 149
Tất nhiên, tình trạng này tốt hơn nhiều so với việc uống thuốc cả ngày trước đó. Cho nên dù có phải là người giấy tạm thời hay không thì vẫn phải đợi Phó Vãn mang ngọc có linh khí tới.
Bỗng thấy một chàng trai với khuôn mặt tuấn tú và ngay thẳng đang tiến lại gần. Cậu ấy có quằng thâm dưới mắt, đeo một chiếc ba lô màu đen, lịch sự chào hiệu trưởng và những người khác:
"Xin chào mọi người, tôi được tiền bối Phó Vãn sai tới đổi một cơ thể mới giáo sư Quách Lộ Thanh."
Thế mà không phải là Phó Vãn!
Hiệu trưởng không khỏi hỏi: "Xin hỏi có phải cậu là học trò của đầu bếp Phó không?"
Trên mặt Tạ Khiêm hiện lên vẻ do dự, dựa theo những đạo thuật mà Phó Vãn dạy cậu ấy vừa rồi thì coi như là sư phụ rồi, nhưng theo logic mà nói thì không phải như Vậy.
Tạ Khiêm là một người chính trực, nhưng việc xoay chuyển những vấn đề này ngay lập tức thực sự khó khăn, cậu ấy nói: "Tôi đang theo tiền bối Phó học tập." Chính là đệ tử của Phó Văn.
Họ không dám đánh giá thấp Tạ Khiêm trẻ tuổi, dù sao thì Phó Vãn cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi, thoạt nhìn Tạ Khiêm không nhỏ tuổi hơn Phó Vãn bao nhiêu, họ lập tức đón Tạ Khiêm vào tòa nhà kí túc xá.
Địa điểm được ấn định là phòng hiệu trưởng, các sinh viên đã mời giáo sư Quách Lộ Thanh có phần mệt mỏi đến văn phòng.
Tạ Khiêm lấy từ trong ba lô ra một tắm ngọc bài màu trắng sữa cao cấp, cậu ấy lập tức niệm pháp quyết hút âm hồn của Quách Lộ Thanh ra khỏi người giấy, sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của hiệu trưởng, dùng ngọc bài linh khí đúc lại cơ thể.
Thuật pháp này chỉ mất mười phút.
Tạ Khiêm nhặt người giấy nhỏ rơi trên mặt đất lên, người giấy nhỏ đã chuyển từ màu đỏ sang đỏ đen. Cậu ấy chụm ngón trỏ và ngón giữa vào nhau, làm theo chỉ dẫn của Phó Vãn đốt cháy người giấy, đốt cháy hoàn toàn.
Họ chỉ biết chuyện này từ các học sinh, nhưng lần này tận mắt chứng kiến khiến ông ấy khiếp sợ vô cùng.
Hiệu trưởng vội vàng hỏi Quách Lộ Thanh trong phòng: "Giáo sư Quách, hiện tại bà cảm thấy thế nào?”
Quách Lộ Tình siết chặt cánh tay mình, đặt lòng bàn tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim tràn đầy sinh lực, cười nói: "Rất tốt."
Tạ Khiêm lau mồ hôi mỏng trên trán, nói: "Kể từ hôm nay trở đi giáo sư Quách sẽ không khác gì người thường, ngoại trừ việc sau bảy năm bà ấy sẽ qua đời, nếu hỏa táng, bà ấy sẽ không còn là một bộ xương mà là một viên ngọc bích. Xin hãy chú ý đến điều này."
Nghĩ đến tắm ngọc bài linh khí mà Phó Vãn đề cập, hiệu trưởng và những người khác đều hiểu điều này.
Sợ đến lúc đó sẽ bị đưa vào lò hỏa táng, kết quả thiêu xong sẽ là ngọc bích sẽ khiến nhân viên lò hỏa táng sợ chết khiếp.
Chẳng qua không cần lo lắng về điều này, quốc gia sẽ giải quyết nó. Tạ Khiêm nhìn sắc trời bên ngoài thấy đã sáng rồi, cậu ấy nói với hiệu trưởng: "Xong việc rồi, tôi về trước đây."
Hiệu trưởng lập tức ra tiễn Tạ Khiêm, có thể kết bạn với một vị đại sư như vậy, thực ra là một điều tốt cho bản thân và trường học.
Hiệu trưởng vẫn đang trò chuyện với Tạ Khiêm, nhưng Tạ Khiêm đột nhiên dừng lại, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hồ nhân tạo. Cậu ấy lặng lẽ mở ba lô lấy ra một thanh kiếm bằng gỗ đào từ trong đó.
Hiệu trưởng:”2"
Dưới vài đạo ánh sáng của thanh kiếm gỗ đào trong tay Tạ Khiêm, cậu ấy đột nhiên quát to một tiếng: "Ra đây!"
Hai bóng người gầy gò mờ nhạt xuất hiện dưới gốc cây liễu lớn trong hồ nhân tạo. Cả hai đều mặc váy cưới màu đỏ, lo lắng nhìn Tạ Khiêm. Hiệu trưởng hét lên, mềm chân ngã xuống đắt. Tạ Khiêm nhìn chằm chằm hai nữ quỷ, cau mày nói: "Hai người là vợ của quản lý Ngô, tiền bối Phó đã giúp hai người đốt khế ước hôn nhân rồi, tại sao không đi đầu thai mà lại đến trường? Nếu hù dọa người sống thì sẽ là lỗi của mấy người, âm phủ sẽ xử lí."
Hai chị em vui mừng khôn xiết, quả nhiên là do khế ước hôn nhân bị hủy nên mới có cơ hội đối phó với Ngô Quân!
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Họ cũng biết giáo sư Quách Lộ Thanh, giáo sư Quách đã qua đời cách đây hơn ba tháng, hai chị em cũng đã đến đặt hoa rồi. Vừa rồi hai người đang lén nhìn ra ngoài cửa số, trong lòng cảm thấy có chút ghen tị không nói nên lời. Họ không biết kiếp sau sẽ ra sao nhưng họ thực sự rất nhớ cuộc sống này. Dù sinh ra ở nông thôn nhưng gia đình không trọng nam khinh nữ. Hai chị em cũng rất thành đạt và được nhận vào Đại học Công nghệ Ninh Thành, có tương lai tươi sáng nhưng lại qua đời ở tuổi này.
Nhưng hai chị em cũng biết rằng họ không có cơ hội được tái sinh như Giáo sư Quách.
Chu Tử Hàm nhịn không được nhìn Tạ Khiêm nói: "Thiên sư đại nhân, quê hương của chúng tôi là thôn Cao An, trước khi siêu độ cho chúng tôi có thể cho chúng tôi quay về xem xét một chút không? Có lẽ chúng tôi đã qua đời bảy ngày rồi." Tạ Khiêm đang định trả lời thì điện thoại rung lên, cậu ấy lây điện thoại ra xem.
[Là Phó Vãn đây: mang hai hồn ma song sinh đó trở lại. ]
Tạ Khiêm nghe vậy liền tháo chiếc vòng tay bằng gỗ đào ra hiệu cho hai chị em bước vào. Chiếc vòng tay bằng gỗ đào tràn đầy âm khí, thoải mái hơn nhiều so với việc trồn gần hồ nước nhân tạo. Hai chị em bước vào vòng tay mà không cần suy nghĩ nhiều.
Tạ Khiêm đỡ hiệu trưởng đang kinh ngạc đứng dậy lần nữa, vẻ mặt rất do dự. Vẻ mặt của cậu ấy khiến hiệu trưởng cảm thấy hơi lo lắng, ông ấy đã từng nghe nói rằng có rất nhiều ma quỷ trong trường, chẳng lẽ trong trường lại xảy ra chuyện gì khác?
Tạ Khiêm xin lỗi hỏi: "Ừm, hiệu trưởng, ngài có thể trả tiền xe cho tôi được không?"
Ví WeChat của cậu ấy chỉ có chưa đến 2. 000 nhân dân tệ.
Hiệu trưởng thở phào nhẹ nhõm, ông ấy còn tưởng rằng đó là một yêu cầu kỳ lạ nào đó kết quả chỉ là chỉ trả tiền xe?
Hiệu trưởng chuyển 100 tệ cho Tạ Khiêm, sau đó Tạ Khiêm hài lòng lên xe rời đi.
Phó Vãn đang thiền định, sau khi đến âm phủ để tiễn cha mẹ, cô lập tức quay lại để cứu những người xui xẻo trong Quỷ Thị nên tiêu tốn rất nhiều linh lực. Phó Vãn lấy ra hai quả âm mà lần trước đến âm phủ Diêm Vương gửi cho cô để làm dịu cơn khát.
Phó Vãn để lại một cho Đoàn Đoàn, bắt đầu ăn cái còn lại. Âm khí và linh khí giữa môi và răng của cô đan xen và trộn lẫn với nhau, không ngừng điều tức những vết sẹo trên cơ thể cô.
Cô đã từng ăn quả âm trước đây, nó là thánh vật của âm phủ, ngàn năm mới kết được một trái
Năm đó khi cô trở thành người đứng đầu Thiên Cực Huyền Môn, âm phủ từng gửi cho cô món quà này như một món quà chúc mừng vì cô đã vượt qua lôi kiếp.
Âm quả không có hạt nên Phó Vãn ăn hét rất nhanh. Hệ thống mỹ thực nhìn mà thèm: [Ký chủ, ký chủ, quả này có mùi vị như thế nào? Trên thế giới này thậm chí còn có thứ trái cây mà hệ thống tôi đây không biết ư!]
Phó Văn đáp: "Ngọt"
Hương vị là thứ yếu, tinh thần lực là chủ yếu.
Chiếc điện thoại di động cô đặt sang một bên rung lên, có tin nhắn từ [Gia đình tương thân tương ái].
[Mẹ: [Video] Con gái, con gái, sao gửi nhiều đồ thế? Nhận được hết rồi nha. ] Trong đoạn video ngắn, ba cô đang bận rộn làm việc, siêng năng thu dọn đồ đạc cô gửi cho Thắm Đoan.
Phó Vãn cong môi, tốc độ của anh thật nhẹn, thích hợp để chuyển phát nhanh. [Là Phó Vãn đây: Mọi người thích là tốt rồi, sau này cần gì thì hãy nói với con. ]
[Là Phó Vẫn đây: Con định đưa Đoàn Đoàn vào nhóm, thằng bé cũng có ID WeChait. ]
Lưu Mỹ Linh vội vàng gửi tin nhắn thoại: "Đoàn Đoàn cũng muốn vào nhóm? Sao thằng bé lại ở nhóm này??"
Phó Vãn biết rằng mẹ cô lo lắng rằng Đoàn Đoàn không thích hợp để tiếp xúc với các công việc và nhân viên của âm phủ, dù sao thì Đoàn Đoàn là một người sống, mà cô có thể liên lạc vì cô là một thiên sư bán thời gian.