Chương 154
Chương 154Chương 154
Chương 154
Lý chưởng môn đột nhiên đứng dậy, hô hấp dồn dập: "Bức thư này, bức thư này...”
Nghiêm Hoa có chút bối rối, ông ấy không hiểu sao vừa rồi người chưởng môn vốn bình tĩnh như vậy lại kích động như thế.
Nghiêm Hoa không dám nhìn lén lá thư của Phó Vãn, không biết trong đó viết gì, ông ấy bất an đứng dậy.
"Phó Văn... Phó vãn Vẫn..." Lý chưởng môn ôm chặt lá thư, đi tới đi lui trong đại sảnh, lắm bẩm nói: "Nguyên Quân chưởng môn, hẳn là Nguyên Quân chưởng môn!"
Thiên Cực Huyền Môn có thể có rất nhiều chưởng môn, nhưng chỉ có một người được gọi là "Nguyên Quân chưởng môn"!
Bức thư này không chỉ có con dấu của chưởng môn Thiên Cực Huyền Môn, còn có con dấu riêng của Phó Vãnl
Lưu Tùng và Nghiêm Hoa đều bối rối không biết chưởng môn Lý đang nói đến ai.
"Mau đưa ta xuống núi gặp trực tiếp chưởng môn Nguyên Quân" Lý Chưởng môn mừng như điên đưa ra quyết định, nhưng sau khi nói xong, ông ấy nhanh chóng đổi ý: "Không, ta phải đi tắm trước để thể hiện sự tôn trọng." Nghiêm Hoa nhìn thấy chưởng môn vốn đĩnh đạc đang bối rối, vội vàng hỏi: "Chưởng môn, đây là..." Lý chưởng môn nghe vậy lại nghĩ đến chuyện khác, quay đầu nhìn Nghiêm Hoa nói: "Đúng rồi, Nguyên Quân chưởng môn nói ta thu ông làm nội môn, tông môn sẽ chọn ngày lành tháng tốt."DOC FULL.V N - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Nghiêm Hoa bị kinh ngạc quá lớn, đầu óc trống rỗng, hai chân như nhữn ra, ngã xuống đắt!
Cái gì?
Ông ấy có nghe nhằm không?
Chưởng môn hiện tại của Thiên Cực Huyền Môn —- Lý chưởng môn muốn đích thân thu ông ấy làm đệ tử nội môn? Nỗi ám ảnh cả đời của ông ấy sẽ được giải thoát vào lúc này ư?2
Chỉ vì lá thư của Phó Văn?
Không, Phó Văn làm việc đó vì Tạ Khiêm! Cho nên Nghiêm Hoa người đã hơn bảy mươi tuổi, đã dựa vào đệ tử của mình để trở thành đệ tử nội môn của Thiên Cơ Huyền Môn? Đây có phải là niềm hạnh phúc huyền thoại khi nằm ngửa rồi chiến thắng không?
Ôi trời ơi, tám ngày giàu sang() thế nhưng đến phiên ông ấy ư? *Là một thuật ngữ trên Internet dùng để mô tả sự chú ý lớn và đột ngột, thường đi kèm với vinh quang và thành tích.
Vào lúc đó, Nghiêm Hoa thậm chí còn cảm thấy Tạ Khiêm không cần phải gọi mình là sư phụ nữa, ông ấy đổi vai gọi Tạ Khiêm là sư phụ cũng được.
Nghiêm Hoa chưa từng có khoảnh khắc nào muốn phát ra tiếng cười lớn như thế này.
Trong giới huyện tu, nói ông ấy không có tài năng phải không? Chế giễu ông ấy không có bản lĩnh thật sự đúng không?
Ông ấy đã một chân đứng trong quan tài mà vẫn là một đệ tử ngoại môn phải không?
Không sao, ông ấy đều thừa nhận cả, bây giờ ông ấy muốn nói trước với mọi người —
Thực lực không quan trọng, tài năng không quan trọng, chỉ cần biết ôm đùi đúng người mạnh mẽ là hơn bất cứ điều gì!
Ông ấy có thể không mạnh mẽ, nhưng thì sao chứ? Chỉ cân có một đệ tử tốt tất cả mọi khó khăn đều có thể giải quyết. Việc trở thành một đệ tử của Thiên Cực Huyền Môn là chấp niệm cả đời của ông ấy, đời này không hồi tiếc.
Nghiêm Hoa dường như trẻ lại vài chục tuổi, đôi mắt của ông ấy tỏa ra sáng đây hào hứng, nhưng ông ấy lại sợ rằng Lý chưởng môn có thể thay đổi quyết định, vì thế ông ấy liền nhanh chóng nói: "Sư phụ, đệ tử không quan trọng ngày lành tháng tốt gì cả, khi nào người rảnh thì bất cứ lúc nào cũng được."
Lý chưởng môn hôm nay vừa tròn bốn mươi tuổi, Nghiêm Hoa là một ông lão hơn bảy mươi tuổi, nhưng ông ấy hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì khi gọi một người gần bằng một nửa tuổi mình là Chưởng môn.
Ông ấy, Nghiêm Hoa, luôn là một huyền tu trước nay không quá quan tâm đến những chỉ tiết nhỏ.
Lưu Tùng, Lưu Thiên Sư đứng một bên xem náo nhiệt: "...”
Không phải chứ? Lão Nghiêm, người cùng ông ấy cạnh tranh vị trí cuối cùng trở thành một đệ tử nội môn đã vượt qua rồi sao?
Không đúng, như vậy sao có thể vượt qua được chứ?! Ông ấy như vậy là một bước lên trời
Chú thích:
(/)Là một thuật ngữ trên Internet dùng để mô tả sự chú ý lớn và đột ngột, thường đi kèm với vinh quang và thành tích.
Hơn năm mươi năm trước, ông ấy và Nghiêm Hoa cạnh tranh vị trí cuối cùng trở thành một đệ tử nội môn, cũng không phải là cạnh tranh để trở thành đệ tử của Chưởng môn, mà là đệ tử dưới tay Trưởng lão.
Hơn năm mươi năm đã qua, Nghiêm Hoa đây là muốn dẫm lên đầu ông ấy à?! Lý chưởng môn nghe vậy liếc nhìn Nghiêm Hoa một cái, đối với việc huyền tu bái sư nhập môn là một ngày vô cùng quan trọng, huyền tu vốn coi trọng ngày lành tháng tốt, có thể làm lớn sẽ làm lớn, nhưng Thiên Cực Huyền Môn bọn họ không phải là nơi giàu cói
Làm ít nghi lễ một chút tiết kiệm một chút tiền cũng không sao cả. Lý chưởng môn kiên nhẫn hỏi: "Ông chắc chắn chứ?"
Nghiêm Hoa trả lời một cách chắc chắn: "Lễ nghi chỉ là một hình thức thôi." Ông ấy muốn vào làm đệ tử nội môn sớm để tránh đêm dài lắm mộng. Nghe lời Nghiêm Hoa, Lý chưởng môn nghe vậy cảm thấy Phó Vãn rất có mắt nhìn, có thể phát hiện ra một đệ tử có phẩm chất cao như vậy, Thiên Cực Huyền Môn của họ đúng là có phúc.
Lý chưởng môn không từ chối nữa, nói: "la sẽ thông báo cho toàn thể tông môn, đợi sau khi ta tắm rửa và dâng hương xong, vào lúc bình minh hôm nay, sẽ nhận ông vào làm đệ tử nội môn.”
Yeahl
Cứ quyết định vui vẻ như vậy đi! Quỷ gia, ngày trước ngươi chế giễu ta, khinh thường ta, nhục mạ ta, hôm nay ngươi đã nhìn thấy ta chứ?
Ác quỷ: "... 6."...
Phó Vãn đã đến Ninh Thành cùng với cha mẹ từ rất sớm, mặc dù mỗi năm vào dịp Tết cả gia đình đều về quê ăn Tết, nhưng kể từ khi cha mẹ qua đời, ngôi nhà đã trở nên hoang vắng.
Phó Vẫn bọn họ đã tạm trú tại nhà ông Chu, cho đến sáng sớm mới trở về nhà.
Trong tin nhắn WeChat, Phó Đại Thành nói rằng xương cốt của bác lớn đã mai táng ở ngọn núi phía sau nhà cũ.
Khi mở cửa ra, không hề thấy cỏ dại như trong tưởng tượng, sân nhà sạch sẽ gọn gàng, vẫn còn mùi cỏ dại.
Phó Vãn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang mặc chiếc áo dài màu mực trong sân: "Đêm qua anh đã cắt cỏ phải không?"
Phó Vãn biết về thân phận của Thâm Đoan không phải là bình thường, chuyện anh đến vào ban đêm cô không hề quan tâm.
Thâm Đoan không giống như các âm hồn khác, mặc dù âm khí nặng đến đáng sợ, nhưng anh vẫn có thể đi lại dưới ánh nắng mặt trời vào buổi trưa hè và còn có bóng đổ.
Lúc này ánh nắng buổi sáng rất tốt, khi chiếu vào cánh tay trắng hồng nổi bật của anh, tạo ra một cảm giác ấm áp đặc biệt.
Anh thực sự rất đẹp trai.
Thắm Đoan xõa tay áo để che đi cánh tay, đi về phía cô và nói: "Âm hồn không nghỉ ngơi vào ban đêm, nếu không có việc gì thì tôi đến làm việc." Sân nhà cũng sạch sẽ như mới, ngôi nhà lại giống như ngôi nhà hồi tuổi thơ... Sau khi nhìn anh một lúc, Phó Vẫn mỉm cười rồi thu hồi ánh mắt. Cô bị duyên phận với người thân ràng buộc, duyên phận với người thân là điều cô coi trọng, mà anh chỉ đúng lúc bước vào điều mà cô coi trọng. Phó Văn nghiêm mặt lại nói: "Cửa sau có thể đi ra sau núi."
Nhóm người mở cửa sau và ởi ra sau núi, Phó Đại Trung không chôn Phó Đại Thành quá xa, chỉ khoảng hơn một trăm mét, một nắm mồ nhỏ cao chót vót, không có văn bia, chỉ là một đống đất nhỏ.
Xung quanh đã có những người trong thôn đến giúp đỡ, mọi người đều mặc trang phục trắng đen để thể hiện sự tôn trọng đối với người đã qua đời, họ còn mang theo các loại đồ tế như táo và chuối, còn có những thứ màu đỏ như túi và găng tay.
Phó Vẫn nhìn lên trời, xác định thời gian và nói: "Dời mộ.”
Phó Vãn đưa tay lên và lấy xuống cây kiếm gỗ đào của Tạ Khiêm, vẽ ra một trận pháp ngăn cách xung quanh mộ, sau đó nhận lấy một cái xẻng vàng từ tay của Thắm Đoan. Nắm túi đất nhỏ dễ dàng bị đào ra, hòm tro cốt chôn không sâu, Phó Vãn nhanh chóng nhìn thấy một hòm gốm màu trắng bị bùn bao quanh.