Chương 159
Chương 159Chương 159
Chương 159
Đầu óc Hạ Huy cứ ong ong. Anh ta gật đầu, cúi đầu ăn cơm chiên trước mặt, vị như củi khô, sau khi ăn xong, anh ta nhanh chóng lây một tờ bùa bình an từ hộp giấy ăn, để vào túi, sau đó nhanh chóng quét mã QR cho Phó Vẫn. Hạ Huy lại lấy điện thoại ra, gọi cho vợ đang trông nom con tại bệnh viện nhi đồng.
Ngay lập tức, tiếng khóc của vợ truyền đến: "Chồng ơi, chuyện gì đã xảy ra với Đông Đông, lại sốt rồi, lên tới 42 độ. Thằng bé còn nói nhảm, nói đừng bắt thằng bé đi giữ cửa."
Mặt Hạ Huy trở nên đen xì, anh ta vốn đã lo lắng vì chuyện khu rừng, còn đứa con ngốc của anh ta lại làm ra chuyện này.
"Em và mẹ nhanh chóng đưa Đông Đông đến khu rừng, ngay bây giờ, anh sẽ đến ngay, anh sẽ nói lại chỉ tiết tình hình cho em sau.”
Hạ Huy vừa nói chuyện điện thoại, vừa mở cửa ô tô, chuẩn bị đi đến cửa hàng bán nến hương.
Khi Hạ Huy đi, cuối cùng đến lượt Tôn Xương Minh và nhóm của anh ta, Triệu Dương, theo thói quen hét lên: “Ghép bàn, ghép bàn, không thì không đủ chỗ ngồi cho mọi người."
Sau khi ghép vài cái bàn, họ ngồi xuống bên dưới ánh đèn, phía đối diện trống trơn. T Nhược Nhược cảm thấy khó xử, cô ấy chỉ có thể ngồi một mình ở một cái bàn nhỏ ở xa, tạo ra một khoảng cách giữa cô ấy và cả nhóm. Phó Vãn nhìn về phía Liễu Vĩnh Ninh, cô ấy bị nhìn thì trở nên không tự nhiên, Thắm Tử Khiên ngay lập tức nói: "Cô ấy là bạn gái của tôi, tôi đưa cô ấy đến để hỏi đầu bếp Phó nhân duyên của chúng tôi tương lai như thế nào?" Liễu Vĩnh Ninh trở tay nắm lấy tay Thảm Tử Khiên, như một cặp đôi hoàn hảo. Liễu Vĩnh Ninh luôn rất sợ Phó Văn, vì cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong tất cả những người phụ nữ xung quanh Thâm Tử Khiên, thậm chí còn giàu có hơn cô ấy.
Vào thời điểm đó, cô ấy thật sự sợ họ sẽ kết hôn. Cả hai người họ Phó Vãn đều không cần phải xem xét, nói: "Rất tốt, tình yêu có khó khăn, kết thúc hạnh phúc, một lần sinh ba."
Câu chuyện của họ trong sách là vậy, bọn họ một lần sinh ba đứa. Thẩm Tử Khiên nghe vậy nhan sắc đẹp trai nở ra một nụ cười, xem ra anh ta đã chiến thắng trong cuộc đấu tranh với gia đình.
Triệu Dương, làm người trung gian, lại là người quen cũ, lấy một cái ấm nước đến cho họ: "Đầu bếp Phó, tôi thật sự rất cảm ơn cô về chuyện mấy ngày hôm trước, nếu không anh chị tôi thật sự không thể có con."
Tôn Kiến Dân cũng cầm cốc giấy trên bàn: "Tôi lây nước thay rượu cảm ơn côi"
Phó Vãn nhắc nhở: "Đừng uống hết, nếu uống hết, không còn nước cho các anh ăn cơm chiên nữa."
Nước cũng chỉ có giới hạn!
Lời vừa nói ra, mấy lão tổng và phu nhân tay đang nâng cốc chuẩn bị kính rượu cũng hạ xuống.
Đầu bếp Phó, từ chối văn hóa bàn rượu.
Tỉnh thần lực của Tạ Khiêm đã mệt đến đầu óc choáng váng, nhìn thấy Tôn Kiến Dân, cậu ấy nhanh chóng hỏi: "Tôn tổng, ông bồi thường tiền chưa?" Tôn Kiến Dân thấy Tạ Khiêm liền nói: "Trả trả, mỗi người hai trăm vạn, cặp sinh đôi cũng đã trả rồi."
Hai chị em Chu Tử Hàm và Chu Tử Huyên đã được xuất viện, bác sĩ nói chỉ là suy yếu vì không ăn trong bảy tám ngày, về nhà nghỉ ngơi, chờ đến tháng chín nhập học như cũ.
Hai chị em không còn nhớ những gì Ngô Quân đã làm với họ, chỉ nhớ rằng họ đã bị giam ở nhà máy gỗ của nhà họ Tôn, phát thức ăn cho những nữ quỷ, vì vậy đối với sự bồi thường của Tôn tổng, họ đã chấp nhận một cách bình thản, thậm chí còn rất hạnh phúc.
Yeahl Chỉ cần làm quỷ ở nhà máy gỗ của nhà họ Tôn trong vài ngày, Tôn tổng đã trả cho họ mỗi người hai trăm vạn, họ thực sự là người giỏi! Phó Vãn gật đầu, quét mắt xung quanh họ, nhắc nhở: "Người kinh doanh tích nhiều phúc đức mới là điều đúng đắn."
Họ vội vàng gật đầu, trước đây chỉ là hơi e ngại, sau khi con trai họ trải qua một lần ở Chợ Ma, ai dám không kính sợ những điều này?
Tuân thủ pháp luật, không làm những việc thiếu đạo đức là nguyên tắc của họ.
Chu Thiên Lỗi lại nói: "Đầu bếp Phó, Triệu Dương và Tiết Định Khôn đều có bùa bình an của cô, hãy cho chúng tôi một cái đi, chúng tôi sẽ trả tiền."
Sắc mặt Tạ Khiêm trở nên nghiêm túc chỉnh lại: "Sai rồi, bùa chú của sư tôn không bán, chỉ được tặng kèm với món ăn.”
Điều đó là có ý tứ gì?
Chu Thiên Lỗi không thấy có gì khác biệt nhưng cũng không phản đối. Được biết trong số những người được chuyển đi, chỉ có Triệu Dương và Tiết Định Khôn là không có chuyện gì, sao họ có thể không ghen tị chứ?"Tôi không lấy." Thảm Tử Khiên có chút lúng túng, ngượng ngùng giơ tay lên. Mọi người cùng nhìn về phía Thâm Tử Khiên, họ nhớ lại Thâm Tử Khiên vì Liễu Vĩnh Ninh mà từng có cuộc cãi vã với nhà họ Thắm, đoán chừng lúc đầu anh ta không có nhiều tiền lắm, không phải không thể mua nổi bùa chú mà là không thể mua nổi dĩa cơm chiên có tặng kèm bùa chú. Thắm Tử Khiên lấy ra một chiếc mặt dây chuyền ngọc từ bên trong cổ áo, nói: "Người trong nhà mang miếng ngọc bội bình an từ từ đường về, tôi đã đeo." Ngọc bội chạm trổ tinh tế, nhưng không phải là hình ảnh một loài động vật thường thấy, ngược lại giống như... xương người và móng vuốt sắc bén, có một chút lạnh lẽo.
Triệu Dương sờ vào bùa bình an trên ngực mình, không nhịn được mà hỏi: "Đầu bếp Phó, viên ngọc bội bình an này của Thẩm Tử Khiên có hiệu quả thật sao?" Nghiêm Hoa đối với mấy loại pháp khí này rất có kinh nghiệm, ông ấy nhìn một cái đã kinh ngạc nói: "Có tác dụng! Vật này đã tôn tại ít nhất hàng trăm năm rồi nhỉ?" Phó Văn gật đầu: "Còn hiệu quả hơn cả bùa bình an của tôi." Mọi người bỗng chốc có chút ngưỡng mộ Thảm Tử Khiên, quả thật là một nhà có gia thế, còn có một vật phẩm gia truyền như vậy. Vì vậy, trong chuyến đi đến Chợ Ma lần trước, đáng ra Thắm Tử Khiên thực sự đã có thể tránh được, chỉ là anh ta yêu đến đầu óc điên cuồng, gỡ bỏ cả vật gia truyền này, tự nhiên lại phải vào cùng chịu khổ.
Thâm Tử Khiên thấy Phó Vãn gật đầu, anh ta nhẹ nhõm một hơi, nói: "Ngọc bội này đã có hàng nghìn năm, đây là ngọc bội của một tổ tiên trong gia đình tôi, khi qua đời ông ấy đã truyền lại nó cho đời sau, người thừa kế của nhà họ Thắm có thể đeo nó." Phó Vãn nhắm mắt hỏi: "Ai?"
Thắm Tử Khiên không ngờ Phó Vãn quan tâm đến tổ tiên của anh ta vì vậy anh ta kể một câu chuyện: "Hàng nghìn năm trước có một vị lão tổ, chỉ mười tám tuổi công lao trong quân ngũ đã hiển hách, đã chết trên chiến trường, người lớn trong gia đình đều nói rằng ông ấy sẽ dùng âm binh để xuất chiến, vẫn luôn đánh đâu thắng đó, cả đời chưa từng thất bại. Mặc dù chưa thành hôn và không may qua đời sớm, nhưng bài vị hàng nhất trong từ đường của nhà họ Thẩm là của ông ấy."
"Ông ấy tên là Thầm Đoan."
Phó Vẫn: ”..."
Tạ Khiêm và Nghiêm Hoa quay đầu lại, nhìn Phó Vãn, miệng há hốc. Chờ, chờ chút, cùng tên cùng họ sao?
Chu Thiên Lỗi không hồ là đứng số một trong việc nói xấu người khác, anh ta nhìn xung quanh mỉa mai hỏi: "Ô đúng rồi, đầu bếp Phó, ông chồng ma nhu nhược không thể tự gánh vác được của cô đâu, ở nhà sao?"
Phó Văn nhàn nhạt nói: "Không có, đi U Minh đưa tro cốt thay tôi rồi." Phó Vãn đã lấy tro cốt của mẹ ra khỏi nghĩa trang và dưới đáy hũ tro cốt còn có một lá bùa.
Ý kiến về Thập Tam Địa ở U Minh của Thẫm Đoan rất tốt, đó là nơi tốt nhất để nuôi dưỡng âm hồn, nhưng có vài vân đề.
Việc Phó Vãn đến U Minh sẽ thu hút sự chú ý, càng đừng nói đến thánh địa của U Minh.
Nhưng Đoàn Đoàn thì có thể, cậu bé là một người thuân âm, một người thuần âm đến đi đến cắm địa của U Minh giới sẽ không bị phát hiện. Hơn nữa cả hai ông bà ngoại của bạn nhỏ đều làm việc ở U Minh, đứa trẻ cũng chưa từng đến khu ký túc xá công nhân của ông bà ở U Minh, khi thấy chia sẻ trong nhóm, đặc biệt muốn đi xem, vì vậy cậu bé đã quyết định đi với Thâm Đoan đến U Minh giới để đặt hũ tro cốt, đêm nay cậu bé không làm việc ở quán ăn.