Chương 162
Chương 162Chương 162
Chương 162
"Được rồi, các người hãy rửa sạch bát đi, tôi phải đóng cửa hàng." Mạnh Chí Khoan chỉ là một người bình thường bị quyền lực làm cho mù quáng, lúc này bắt ông ta không thể giải quyết được nguyên nhân chính, trong tương lai Ninh Thành có thể mở rộng ra các thành phố khác thậm chí cả Trung Quốc, sẽ có nhiều phụ nữ và trẻ em chịu ảnh hưởng hơn.
Trò chơi đàn áp những người dễ bị tổn thương này cô đã chán ngấy, nó sắp kết thúc rồi.
Phó Vãn nhìn vào đồng hồ, cứ cho ông ta... sống đến giữa tháng bảy đi. Lễ Vu Lan sắp đến rồi.
Tề Nhược Nhược vô cùng bi thương và tức giận, cô ấy cầm một đống giấy bùa bình an, khóc lóc trả tiền rồi mới rời đi.
Liễu Vĩnh Ninh thấy Tể Nhược Nhược đáng thương đến như vậy nên cũng không để ý chuyện Tè Nhược Nhược mang chiếc gương đi.
Dù đã khuya, nhưng đêm nay T Nhược Nhược không hề buồn ngủ chút nào, cô ấy về đến nhà thì ngay lập tức điều chỉnh tinh thân, quay một video dài 5 phút và tải lên mạng!
Tính tình của cô ấy luôn rất tốt, nhưng điều đó cũng chỉ đúng khi không làm tốn thương cô ấy!
Khi Phó Vãn về nhà, Đoàn Đoàn vẫn chưa vệ, chỉ có Thu Thu ôm con thỏ bông ngồi trên ghế sofa xem hoạt hình một mình, khi cô bé thấy Tạ Khiêm và Nghiêm Hoa mệt mỏi đi sau, Thu Thu nhìn thẳng vào Nghiêm Hoa. Trong lòng Nghiêm Hoa thầm thở dài, đồ đệ này tính tình thẳng thắn, ngay cả khi biết thực lực của Phó Vãn mạnh mẽ hơn họ một đoạn, nhưng dù mệt đến sắp chết mà cậu ấy vẫn phải đưa Phó Vãn về trước.
"Đoàn Đoàn vẫn chưa về nhà sao?" Tạ Khiêm nhìn quanh, không thấy bóng dáng của Đoàn Đoàn.
Tạ Khiêm có chút lo lắng hỏi: "Sư tôn, nam quỷ kia đưa Đoàn Đoàn đi vào Ú Minh giới, không biết liệu anh ta có ý định xấu với Đoàn Đoàn không?" Âm hồn không giống như con người, tâm trạng của họ không dễ kiểm soát, sơ hở một chút có thể xảy ra rắc rồi.
Tạ Khiêm thực sự cảm thấy tâm tư của vị sư tôn Phó Vãn này rất lớn, con trai ruột của mình mà lại giao cho một nam quỷ đưa đi theo đến U Minh thăm người thân.
Cậu ấy biết, Phó Vãn hoàn toàn không ký khế ước hôn nhân với nam quỷ đó, anh căn bản không phải là người chồng ma ngoan ngoãn nghe lời. Phó Vẫn không thèm để ý: "Không sao."
Một hồn ma đã chết hàng nghìn năm, thì có thể làm con trai của cô xảy ra chuyện gì chứ? Điện thoại rung lên, Phó Văn thấy Đoàn Đoàn gọi video, cô bắm nút trả lời. Hình ảnh nhanh chóng hiện lên bóng dáng của Đoàn Đoàn, khuôn mặt bé xíu của cậu bé nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc: "Mẹ, con và dượng Thắm đã hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ!"
"Bây giờ bọn con đang ở nhà ông bà, tối nay hai người họ được nghỉ phép, bà nói sẽ làm hoành thánh cho con ăn."
Đoàn Đoàn chuyển màn hình điện thoại qua, liền thấy ba Phó Văn đang nhào bột, mẹ cô đang chuẩn bị nhân để gói bánh.
Lưu Mỹ Linh cười híp mắt, lúc trộn nhân còn nói: "Nhân mà Đoàn Đoàn thích, bà ngoại sẽ gói thêm cho."
Ngôi nhà âm u của họ được Lưu Mỹ Linh bày trí rất ấm cúng, phòng khách là màu vàng ấm áp, một chiếc TV mới lắp được kết nối với các trang web video lớn trên thế giới, vào lúc này TV đang phát hoạt hình, Đoàn Đoàn ngồi trên ghế sofa hai chân giơ lên không trung.
Ở U Minh, họ được phân cho một căn hộ ba phòng ngủ, khoảng hơn một trăm mét vuông. Hai vợ chồng ở trong phòng ngủ chính, cố ý dành riêng cho Đoàn Đoàn và Phó Vẫn một phòng riêng, trên giường phủ tắm chăn rất ấm áp. Nếu không để ý đến cảnh quan âm u quỷ khí dày đặc ngoài cửa số, chỉ cần nhìn vào cảnh trong nhà, người ta sẽ không thể phân biệt được giữa trần gian và U Minh giới.
Phó Vãn: "Thảm Đoan đâu?"
Đoàn Đoàn quay máy, dừng ở hình ảnh dáng người cao lớn cách đó không xa, lúc này người đàn ông đang cằm cây chổi chăm chỉ quét dọn. Phó Vẫn nhíu mày một chút, mỉm cười: "Đoàn Đoàn, thay mẹ nhắn lại dượng Thắm, không thể trốn thoát được đâu."
Cũng không phải cô không thể đến u minh, đó chỉ là vài việc nhỏ trong chớp mắt.
Hành động quét dọn của Thắm Đoan dừng lại, anh nhìn vào điện thoại di động của Đoàn Đoàn với ánh mắt đen thui, biểu cảm của anh giống như những người chồng ma thường thấy.
Thảm Đoan đặt cây chổi sang một bên, lấy điện thoại di động của Đoàn Đoàn và đi ra ngoài cửa, vô tư ngắm nhìn cây cỏ khô bên ngoài, anh nhìn vào màn hình điện thoại, Phó Văn bên kia nói: "Tôi không trốn."
Phó Văn cười: "Vậy à?”
Người ta trốn tới nhà cha mẹ cô không trở về!
Lão tổ của nhà họ Thâm đánh đâu thắng đó, người chiến thắng mọi cuộc chiến, lại ở nhà cha mẹ cô quét dọn nhà thì thật là lãng phí tài năng. Đêm đó rõ ràng là em ngồi trên người tôi, cưỡng bức xé quân áo của tôi... Đoàn Đoàn—"
Phó Văn bình tính rời cuộc gọi video.
Tạ Khiêm bên cạnh mặt đỏ tai hồng, lão già Nghiêm Hoa trông rất hiếu kỳ. Ông ấy thấy tên chồng ma kia đúng là thủ đoạn!
Phó Vãn nhìn về phía lão già Nghiêm Hoa: "Ông đi đến từ đường trên núi của nhà họ Thẩm một chuyến đi."
Nếu Thẩm Đoan không có ở đó, thì cô sẽ làm một vài việc ở nhà họ Thảm. Nghiêm Hoa sửng sốt: "Hả? Được, sư tôn."
Mặc dù ông ấy không hiểu tại sao Phó Vãn lại phân phó như vậy, nhưng việc sư tôn sắp xếp như vậy chắc chắn có lý do của mình.
Chỉ có điều Nghiêm Hoa không hiểu tại sao Thu Thu luôn nhìn chằm chằm về phía ông ấy khiến ông ấy cảm thấy sởn gai ốc.
Một phía khác, Hạ Huy và vợ ởi từ hai hướng khác nhau đến khu rừng, lúc này khu rừng tối om, ban đêm có sương mù tràn ra, làm cho người ta rùng mình."Hạ Huy, rốt cuộc anh muốn làm gì thế?"
Hạ Huy nhìn vợ ôm con trai trong lòng với một chút oán trách, vốn đã là một mớ hỗn độn, con trai còn gây thêm rắc rối cho anh ta.
Quyết định mua nhà máy gỗ Hưng Đạt là một quyết định sai lầm, hiện giờ cả khu rừng đều không thể chạm vào, Hạ Huy đã bắt đầu nghỉ ngờ về bản thân mình có phải là người kinh doanh không có đầu óc hay không."Còn không phải là tiểu tử thối này gây rắc rối cho anh sao!" Hạ Huy chửi một câu, sờ nhẹ trán của Đông Đông, nhiệt độ vẫn rất nóng. Dường như cậu bé đã sốt lại sau khi anh ta đi khỏi.
Lúc này lo lắng cho con trai, Hạ Huy không quan tâm nhiều, một tay ôm con, một tay nắm một túi nến và nhang, nhớ lại con đường tới khu rừng vào ngày đó, anh ta đi vào bên trong.
Dưới một gốc cây, Hạ Huy nhìn những đống phân của người ở dưới gốc cây, bên cạnh còn có một số lá xanh dính phân.
Hạ Huy để con xuống, anh ta nhanh chóng dùng giấy để nhặt phân của con gọn vào túi nhựa, lại lấy ra vài chai nước khoáng, đến một cây nhỏ không xa, đổ lên gốc cây.
Nơi đó là nơi mà con trai của anh ta học cách đi tiểu như chó.
Sau khi hoàn thành tất cả, Hạ Huy lại lấy ra một gói nhang từ túi, đốt lên trước cây.
Sắp đến tháng bảy rồi, quản lý rất nghiêm ngặt, sợ rằng việc đốt giấy tiền cúng có thể gây ra hỏa hoạn, cũng vì đây là trong rừng nên Hạ Huy rất cần thận."Hạ Huy, anh định làm gì thế? Đã nửa đêm rồi đó, anh có biết không?" Vợ anh ta lo sợ.
Hạ Huy cũng không nói nhiều, anh ta lay tỉnh con trai đang mơ màng, đặt cậu bé phía trước cây, mặt lạnh lùng nói: "Mau dập đầu xin lỗi" Hạ Huy cũng quỳ gối trước cây, yêu cầu vợ làm theo.
Khóe mắt anh ta đỏ hoe nói: "Vãn bối không biết ngài là ai, vài ngày trước vì đứa con trai của tôi mà làm ô uế cây mộ của ngài, xin ngài đừng vì chuyện nhỏ này mà so đo với đứa trẻ vô tri."
Sau khi nói xong, Hạ Huy nặng nề mà đập đầu mấy cái, sau đó căng thẳng nhìn tình hình của nén nhang.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Hạ Huy lo sợ ngọn lửa nhỏ sẽ bị gió thổi tắt, nhưng anh ta phát hiện rằng không chỉ gió không thổi tắt nhang, mà còn làm tăng tốc độ cháy của nhang.