Chương 172
Chương 172Chương 172
Chương 172
Tại sao cô lại xuất hiện giữa thảm họa vào thời điểm này? Chẳng lẽ ghi chép của môn phái cũng sai rồi sao?
Không, tại sao lại không thấy sắm sét trên bầu trời?
Lúc này Phó Văn mới ý thức được, khi mỗi người được độ kiếp phi thăng sẽ dính phải lôi kiếp, nhưng trên thực tế, không phải ai cũng cần phải trải qua lôi kiếp. Cô dường như đang sống lại, toàn bộ cơ thể cô đã biến mất và cô chỉ còn lại ký ức về hàng ngàn huy hoàng ấy.
Tình yêu vĩ đại, lòng trắc ân, sự kiên trì. Thân duyên luôn là gông cùm xiềng xích khiến cô phi thăng, còn bây giờ đã không còn trở ngại nữa.
Trang trại trong rừng đang xảy ra một trận động đất, chủ nhân Quỷ Thị đã báo động cho toàn bộ những người có mặt ở trang trại trong rừng rằng ông ta muốn thả mình như một vật hiến tế cho Quỷ Vương.
Phó Vẫn cười cười, cô nhẹ nhàng bứt một sợi tóc đen rồi quấn nó vào trong ánh sáng màu vàng nhạt, sợi tóc ngưng tụ thành một thanh trường kiếm. Cô vẫn đang ngồi trên cành cây cao, đúng lúc chủ nhân Quỷ Thị muốn tự cho mình nổ tung, cô đã vỗ vào chuôi kiếm và biến nó thành vô số thanh kiếm sắc bén lao về phía mặt đắt.
Hàng ngàn lưỡi kiếm sắc bén cắm sâu vào nền đất và đâm thằng vào vực sâu nhất. Từ sâu trong rừng, một âm thanh “bang —" lớn vang lên. Mặt đất không ngừng rung chuyển khiến đại thụ cũng ngã xuống mặt đắt.
Dưới làn khói bụi, mặt đất đã nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường. Chủ nhân Quỷ Thị xông ra, ông ta không hề nhìn thấy hình ảnh Quỷ vương xuất thế trong tưởng tượng, Quỷ vương bị phong ấn dưới lòng đất đã bị mảng kiếm của Phó Vãn đâm tới rồi biền mắt!
Chết không nhắm mắt, chỉ vậy thôi.
Quỷ Vương bị phong ấn ở đây, hắn ta ngủ đông và phong ân nơi này đã hơn một ngàn năm nhưng lại bị Phó Vãn trực tiếp bóp chết ngay trước khi có cơ hội xuất hiện.
Hy vọng chờ đợi khiến hắn ta tích tụ vô số oán hận, nhưng hôm nay lại bị Phó Văn phá vỡ hoàn toàn, đó mới là điều đau khổ nhất.
Vô số hạt pha lê màu đen từ trên trời rơi xuống, trông thật giống như mưa đá. Con số lớn hơn gấp nhiều lần so với ngày Quỷ Mẫu qua đời.
Đây là cái gì vậy?
Mặc dù bọn họ không biết nó là gì, nhưng đều bị chúng thu hút một cách khó hiểu. Phó Vãn thấy có một con quỷ nhỏ, không nhịn được cúi xuống nhặt Hồn Châu đó lên, lại không có chút cản trở nào.
Nếu bạn thích nó cứ việc nhặt nó lên, dù sao trong khu rừng này cũng có rất nhiều."Sư tôn, cảm ơn cô vì đã giúp đỡ." Tạ Khiêm đột ngột đứng dậy, vẫy tay với Phó Văn.
Nghiêm Hoa lẳng lặng giật giật góc quân áo đồ đệ của mình, Tạ Khiêm bối rối nhìn lại Nghiêm Hoa.
Cậu ấy nói vậy có gì sai sao?
Nghiêm Hoa liếc mắt nhìn Tạ Khiêm, bảo cậu ấy nhìn những người xung quanh. Tất cả các huyền tu đều kinh ngạc nhìn Phó Văn, bọn họ cũng lờ mờ nghe được câu chuyện của người đứng đầu Thiên Cực Huyền Môn ngàn năm trước, hóa ra chính là cô gái trẻ này ư?
Nhưng nếu cô đã ở trên cây, tại sao cô không xuất hiện sớm hơn? Hai phần ba trong số họ bị treo lên đánh, hơn một nửa bị thương nặng, ngay cả đại đa số huyền tu cũng đã chuẩn bị tinh thần để chết, nhưng Phó Văn lại xuất hiện. Có phải cô đợi cho đến khi tất cả họ ngã xuống hết rồi mới xuất hiện không? Phó Văn nhẹ giọng nói "Mấy người kia, sao các người không thử điều chỉnh hơi thở mà xem đi?"
Những huyền tu kia kinh ngạc, nhanh chóng ngồi khoanh chân thiền, nhắm mắt lại. Chẳng mấy chốc bọn họ đã nhận ra sự khác thường, có người vừa rồi còn vô cùng nóng nảy vừa đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc nói: "Vậy là tôi đã đột phá thăng cấp rồi sao?"
"Hoàng tiền bối, hình như tôi cũng đã phá vỡ nút thắt của mình rồi?" "Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng đột nhiên hiểu được phương pháp tinh thần mà sư phụ tôi để lại, trước kia làm thế nào tôi cũng không hiểu được."
Tất cả mọi người đột nhiên nghĩ đến ánh sáng màu vàng từ trên trời rơi xuống, mặc dù phân lớn đều ở trên người Phó Vãn, nhưng cũng có một luồng sáng chiếu lên người bọn họ.
Đột nhiên, bọn họ nhanh chóng hiểu ra.
Tại sao Phó Vãn không xuất hiện sớm hơn? Bởi vì cô để cho bọn họ một cơ hội! Một cơ hội để liều chết ngăn cản khủng hoảng, không để Quỷ vương xuất thế! Thiên Đạo công bằng, nỗ lực của bọn họ sẽ được Thiên Đạo ghi nhận cho nên khi Phó Vẫn phi thăng thành Địa Tiên, bọn họ cũng từng người từng người một cũng có tiến bộ.
Nghĩ đến những vết thương vừa rồi, chúng không còn chút giá trị gì so với việc thăng cấp, dù sao cả đời bọn họ tu luyện cũng có những lúc bọn họ gặp phải nút thắt khó mở, không thể tiến bộ được.
Đây là cơ hội do Phó tiền bối trao cho bọn họ, bọn họ muốn cầu còn không được nữa lài Tất cả tu sĩ đều đồng loạt đứng lên, cung kính cúi đầu chào Phó Vãn: "Cảm ơn tiền bối."
Phó Vẫn lơ đãng mỉm cười.
Tạ Khiêm vô cùng vui vẻ: "Sư tôn, bây giờ cô có thể nhanh đưa những quỷ hồn này trở về cơ thể của họ không?”
Phó Vãn bình tĩnh ghé mắt nhìn một đám quỷ, nhẹ giọng nói: "Cậu cảm thấy bây giờ bọn họ ở trạng thái này, hồn phách có ổn định không?”
Hồn phách từng người đều giống nhau béo như lợn, ước chừng đều là khách lúc trước thường xuyên đến Phúc Mãn Lâu.
Tạ Khiêm không nói nên lời.
Phó Vãn lấy ra một nắm cờ dẫn hồn từ trong tay áo, đưa cho Tạ Khiêm: "Cậu đi đi."
Khi Lý chưởng môn nghe thấy vậy, ông ấy không nhịn được nhìn Tạ Khiêm nhiều thêm mấy cái. Người đệ tử của đệ tử này, dường như Nguyên Quân chưởng môn rất coi trọng cậu ấy thì phải? Nếu đúng là như vậy, ông ấy có thể tập trung bồi dưỡng cậu ấy rồi.
Tạ Khiêm không biết Phó Vãn có ý gì, nhưng cậu ấy vẫn ngoan ngoãn làm theo. Tạ Khiêm cầm Hồn Châu trong tay, trong đêm nhẹ nhàng vẫy vẫy tắm vải biểu ngữ, ý thức của hàng ngàn âm hồn lại bắt đầu rối loạn, mỗi người đều cằm hạt Hồn Châu trong tay, ngoan ngoãn ởi theo phía sau Tạ Khiêm. Tạ Khiêm không biết mình sẽ đưa bọn họ ởi đâu, cho nên chỉ có thể nhìn về hướng cờ dẫn hồn chỉ.
Cứ như vậy, cậu ấy mang theo vô số âm hồn, từng bước đi về phía ngọn núi nơi đặt từ đường của nhà họ Thẩm.
"Thẩm tổng, Triệu Côn Minh chủ nhân nhà họ Triệu đã đến rồi, Tôn Kiến Dân chủ nhà họ Tôn cũng đã đến...
Thẳm Hải vô cảm: "Tôi biết rồi."
Người nhà trong nhóm bạn của con trai ông Thắm Tử Khiên, Triệu Dương, Tôn Xương Minh và Chu Thiên Lỗi đều đã đến dự tiệc.
Phần còn lại... Tất cả mọi người không đến.
Ngay cả khi Thắm Hải nói sẽ không nhận tiền quà khi được mời, hầu hết các gia đình vẫn gửi tiền quà cáp nhưng lại không có ai đến.
Rằm tháng bảy, một bữa tiệc mừng thọ tổ chức lúc đêm khuya, buff được xếp chồng chéo lên nhau, ai dám đến cơ chứ?
Mông đã bắt đầu đau nhức, ông Thảm dùng chân đá vào mông của Thẩm Hải. Thắm Hải không chút phòng bị, suýt chút nữa ngã lăn quay.
"Ba, ba làm cái gì vậy?"
Ông cụ Thẩm xoay đầu sang một bên, không nói lời nào.
Ông cụ tức giận đến chết mặt, con trai ông cụ có lòng hiếu thảo tổ chức một bữa tiệc mừng thọ 100 tuổi cho ông cụ nhưng lại có rất ít người đến. Hơn 400 bàn tiệc đã được đặt, một phần ba trong số đó đã không đến.
Ông Thảm vốn dĩ là một con quỷ đẹp trai, nhưng bây giờ ông cụ chỉ cảm thấy mình thật mất mặt! Điều quan trọng là chính con trai ông cụ đã làm điều đó. Thắm Hải thấy cha mình tức giận như vậy nên vội vàng đuổi theo. Ngay khi chân trước rời đi, quản gia ở đó để đăng ký số lượng khách tham dự đã nhìn thấy một chàng trai trẻ nang theo cờ dẫn hồn đi tới, còn phía sau cậu ấy lại là—
Hàng ngàn người!
Chuyện gì đang xảy ra vậy Tạ Khiêm đi theo cờ dẫn hồn chỉ dẫn, cậu ấy chắc chắn mình không đến nhằm chỗ."Các người có cần tiền quà mừng không?"