Chương 174
Chương 174Chương 174
Chương 174
"Cô có phải là... Phó Vãn? Con gái của đầu bếp Phó Phó Đại Thành không?” Một trong những đầu bếp lia nhận ra Phó Vãn, lập tức lên tiếng.
Phó Văn gật đầu hỏi: "Đầu bếp Lý, anh có muốn cùng tôi đảm nhận tiệc mừng thọ tối nay không?”
Hàng chục người trong đội đầu bếp đều im lặng, không ngừng do dự.
Cái này... cái này thật quá đáng sợi
Phó Vãn ném xuống một câu rồi đi về phía không gian bếp: "Nếu muốn thì đến nhóm lửa đi." Đội ngũ đầu bếp nhìn nhau vài lần, ước tính rằng bây giờ sẽ rất khó để đi ra ngoài, không ngừng do dự họ có nên đồng ý với cô hay không?
Không biết tại sao khi nhìn thấy Phó Văn, bọn họ lại có cảm giác yên tâm đến khó tả, nhất là khi ở gần cô, bọn họ luôn cảm thấy không khí thoải mái hơn rất nhiều. Bên cạnh đó, họ là bạn của cha cô, vì vậy họ không thể bỏ mặc cô đúng không? Nói đoạn, đội ngũ đầu bếp vỗ đùi, lập tức đuổi kịp tốc độ của Phó Vãn."Tiểu Vãn, cô nói xem, tối nay chúng ta sẽ làm cái gì!"
Phó Vẫn nhíu mày, sửa lại: "Gọi tôi là đầu bếp Phó đi."
Sau đó, cô gật đầu với bọn họ. Làm một bữa tiệc chiêu đãi hàng ngàn con quỷ cũng là làm công đức, nhưng nó còn phụ thuộc vào việc họ có muốn làm công đức này hay không. Các đầu bếp rõ ràng cảm thấy cái lạnh xung quanh họ dần tan biến, lập tức bắt đầu khéo léo bắt đầu nhóm lửa.
Một luồng âm khí nổi lên, một bóng người dài màu đen xuất hiện ở cuối bóng tối. Người đàn ông vẫn mặc một chiếc áo choàng màu mực lười biếng, bóng tối vô tận xuất hiện phía sau anh nhưng cũng có ánh sáng bao quanh anh."Wow, cảnh này trông giống như một chương trình trước đây tôi đã xem!" Có một nữ quỷ đang gào thét ở đó, đôi mắt của cô ta bắt đầu phát sáng."BGM đâu? Trông có vẻ rất đẹp trai"
Cho đến khi bóng người bước ra từ trong màn sương mờ mịt, anh khẽ cau mày và vẫy roi quất vào những con lợn, một nhóm lợn béo bị quất bắt đầu kêu lên."Hả? Là một người chăn lợn sao? Chăn lặn có cần đẹp trai như vậy không?”
Thắm Đoan nghe thấy mấy con quỷ kia ngẫu hứng thảo luận về mình, còn nói anh là người chăn heo, một chân đá vào mông con lợn đang cố gắng gây rối. Trên sân đầy những tiếng heo hú.
Phó Vãn: "Nhanh lên, giết heo đi"
Thẩm Đoan nhìn xung quanh, chỉ vào chính mình: "Tôi sao?”
Phó Vãn gật đầu: "Chỉ có mình anh nữa thôi."
Tất nhiên, đội ngũ đầu bếp do cô tuyển chọn cũng có thể chạm vào những thứ ở âm phủ, việc giết lợn cũng không có vấn đề gì nhưng như vậy thật lãng phí thời gian và nhân lực.
Minh Quân bắt tử thì lại khác, giơ tay chém xuống một cái vẫn hiệu quả hơn. Vì vậy, một nhóm quỷ sau đi ra cửa quỷ đột nhiên thấy Minh Quân bất tử đang giết lợn với khuôn mặt vô cảm, từng nhát dao một hạ xuống vô cùng dứt khoát. Kỹ thuật dùng dao sắc bén đã cắt tất cả các bộ phận của con lợn ra rồi chất đống chúng lên một cách gọn gàng. Lúc này, Thắm Đoan chỉ là một cỗ máy giết lợn tàn nhẫn.
Một nhóm quỷ: "..."
Lúc cánh cửa ở âm phủ mở ra đã cắp theo bộ não của Minh Quân rồi sao? Không phải chứ, đêm nay, cánh cửa ở âm phủ sẽ mở ra vào giữa tháng bảy, không phải là quan tâm đến việc đám quỷ có xuất hiện rồi gây rắc rối hay không ư? Tại sao anh lại đến để giết lợn?
"Lãnh đạo của U Minh giới quả thực đúng là người bình thường, lần trước anh ấy rất nhiệt tình đưa Đoàn Đoàn về nhà, còn giúp dọn dẹp nhà cửa, bây giờ lại đến giết lợn và nấu ăn." Hai vợ chồng Phó Đại Thành và Lưu Mỹ Linh không khỏi khâm phục. Quỷ sai gần như không hé răng nói nửa lời, dù sao cũng là do U Minh giới mời tới, bọn họ lại chưa từng thấy Minh Quân thủ hạ lưu tình khi đối phó với đám quỷ kia mà.
Phó Vẫn tranh thủ thời gian nói với Thảm Đoan: "Hiệu quả cao như vậy, sau này anh cũng cùng tôi giết gà, vịt, cá đi."
Thâm Đoan: "... Được thôi."
Phó Đại Thành thấy con gái phụ trách nấu nướng, nghề đầu bép lại trỗi dậy nên lập tức đi tới giúp đỡ.
"Lão đại! Ông đang làm gì ở đây vậy? Ò, tối nay cửa mở, hai người sẽ được ra ngoài sao? Ở dưới đó các ông thường làm gì thế? Ngày lễ, chúng tôi vẫn thường đốt tiền giấy cho ông đấy." Đầu bếp Lý tự tay cắt thịt không hề chậm lại, ông ấy cùng kinh ngạc. Phó Đại Thành lập tức cầm dao lên, bắt đầu cắt thịt một cách gọn gàng, hai người bọn họ không ngừng trò chuyện.
Ông ấy nghe kể rằng hai người họ thực sự đã trở thành công chức ở bên dưới đó, những người bạn đã lâu không gặp nhau bây giờ được tái ngộ không khỏi xúc động.
"Sư phụ... Phụ... Sư nương..."
Mạnh Chí Khoan nhìn thấy hai người bọn họ, vẻ mặt vô cùng tái nhợt, không biết là ông ta đang kinh ngạc hay quá kinh hãi. Đôi chân của ông ta run rẫy vô cùng yếu ớt, lập tức quỳ gối trước mặt Phó Đại Thành. Phó Đại Thành liếc mắt qua nhìn ông ta, bình tĩnh nói: "Cậu đứng dậy giúp đỡ.” Phó Đại Thành lại mỉm cười với Phó Vẫn: "Tối nay món chính của đầu bếp Phó là gì?”
"Tổng cộng có 17 món, lươn xào, gà hấp nước ngọt, ruột già rán, sườn heo hấp tỏi, ...."
Phó Đại Thành cười nói: "Nậy ba sẽ giúp đầu bếp Phó một tay, nấu vài món đặc sản nhé."
Lúc này Mạnh Chí Khoan đã không còn uy nghiêm của một người đầu bếp, giống hệt như mây năm trước khi làm đệ tử đi theo Phó Đại Thành. Ông ta đi theo quan sát từng bước nấu nướng của sư phụ, lượng gia vị đổ xuống, giống hệt như lúc sư phụ dạy dỗ ông ta hồi trước.
Phó Đại Thành bảo đệ tử phục vụ lên đĩa thức ăn, còn làm nhiều thêm một ít rồi nói: "Chúng ta cũng thử xem."
Hương thơm của thức ăn tràn ngập khắp chân núi ngoài trời.
Ngay cả mấy vị cảnh sát Phùng Kiện đến giám sát Mạnh Chí Khoan cũng không nhịn được nuốt nước bọt, mẹ ơi, thơm quá.
Để chuẩn bị cho việc triển khai bữa ăn tối nay, thực tế họ chỉ mất vài phút ăn một bát mì ăn liền vào khoảng lúc ba bốn giờ chiều. Lúc này, họ đã rất đói rồi. Nhưng đây là dành cho đám quỷ, vì vậy bọn họ không thể ăn nó đúng không?"Lão đại, tay nghề của ông cũng không kém đi bao nhiêu, dù ông đã hóa thành quỷ cũng không bị hoen gỉ chút nào." Đầu bếp Lý nếm thử món ăn, không khỏi pha trò. Mạnh Chí Khoan run rây cầm đôi đũa lên gắp một miếng rồi cho vào miệng. Hương vị thơm ngon lan ra giữa môi và kẽ răng khiến toàn bộ tinh thần của ông ta gần như sắp sụp đổ.
Vẫn là hương vị đó, vẫn là hương vị tay nghề của đầu bếp Phó trong ký ức của vô số thực khách, chỉ là...
Phó Văn khéo léo lật thìa ở bên cạnh, cười nhạt hỏi: "Có phải cha tôi đang giấu bí mật gì không Mạnh Chí Khoan?"
Mạnh Chí Quang như bị sét đánh ngang tai, Phó Đại Thành không hề giấu giễm bí mật gì, chỉ là tay nghề của ông ta không đủ tốt mà thôi... Là Mạnh Chí Khoan không học được hết từ Phó Đại Thành để...
Phó Vẫn thờ ơ nhìn Mạnh Chí Khoan đang bị suy nhược thần kinh, ông ta ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu khóc.
"Cảnh sát Phùng, anh có muốn ném thử không?" Phó Vãn hỏi.
Phùng Kiện và những người khác rất muốn ăn, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn ở đó, bọn họ đã ra sức chịu đựng được rồi nhưng Phó Vấn lại lên tiếng hỏi như vậy ư?
"Chúng tôi có thể ăn sao?"
Phó Vãn chỉ vào lối vào chân núi: "Tôi đã làm một trận pháp ở chân núi, người sống cũng có thể ăn được, không sao đâu."
Chỉ là âm hồn phải ăn những món này để bổ sung sức mạnh linh hồn hòa tan bùa chú tà ác do Mạnh Chí Khoan để lại trên cơ thể, người sống ăn chúng cũng vô dụng, nhiều nhất là nếm thử chút hương vị trong đó thôi.
Bằng cách này, tự nhiên bọn họ cũng cung kính không bằng tuân lệnh."Lên đồ ăn!"
Nhóm đầu bếp hét lớn.
Đương nhiên, các đầu bếp đều không rời khỏi bếp, vì vậy họ phải để người khác phục vụ thức ăn lên.