Chương 203: Chương 203
Chương 203: Chương 203Chương 203: Chương 203
Chuong 203: Chuong 203 Chỉ còn lại mấy đứa nhóc, anh nhìn em em nhìn anh, sau đó tất cả cũng cùng đuổi theo.
Thứ thú vị nhất chính là trò rượt đuổi sở trường của bọn chúng! Mắt thấy hết thảy những cảnh này, Thẩm Tiểu Vũ có chút không nói nên lời.
Ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc tại sao lại như thế này được không?
Cô vừa dẫn Tiểu Tả ra ngoài chưa được mấy phút, bọn chúng trong chớp mắt đã làm loạn đến mức này rồi sao?
Ngoài cô ra, có mấy người khác cũng chứng kiến cảnh này, vui đến mức khiến bọn họ nở nụ cười, trong đó còn có Thẩm Đại Hoa giơ nắm tay trực tiếp cổ vũ bọn chúng cố lên.
"Tiểu Tả, cố lên!"
Ngay lúc Tiểu Tả bắt được Tiểu Hữu, cậu bé bắt đầu tiến hành dạy dỗ, Thẩm Đại Hoa lại kêu Tiểu Hữu cố lên: "Tiểu Hữu, ôm lấy chân Tiểu Tả đi, đừng ôm lấy thắt lưng thằng bé!"
Tất cả đều hoàn toàn chú tâm xem náo loạn ở đây mà không hề lên tiếng chê trách gì cả.
Ai đang yếu thế hơn thì sẽ hô người đó cố lên.
Bởi vì mấy đứa nhỏ đùa giốn cũng rất có chừng mực cho nên sẽ không có người nào cố ý ngăn cản bon chung.
Mãi đến khi ông lão sắp xếp xong chỗ cho mấy thanh niên tri thức quay về rồi, mấy đứa nhóc đang nô đùa ở một chỗ mới được người lớn gọi đến, kêu bọn chúng cùng lại đây để ăn cơm tối.
Trên bàn cơm, Thẩm Gia Dương liên hỏi ông lão sắp xếp chỗ ở cho ba người kia như thế nào rồi.
Ông lão vừa cười vừa nói tên ba nhà mà ba thanh niên tri thức kia được phân tới sống chung.
Một mặt là người sinh sống và lớn lên ở thôn này, ba nhà mà ông lão nói tên bọn họ đều biết rõ cả, hơn nữa ba gia đình này đều có điểm chung, đều thuộc hạng nhà nghèo trong thôn. Chi dau ca Tham sau khi nghe xong liên cảm thấy hết giận ngay lập tức.
Nhưng người hiểu cha mình nhất trong nhà như Thẩm Gia Dương, cùng với người cảm thấy ông nội làm gì cũng đều rất có đạo lý như Thẩm Tiểu Vũ, hai cha con lại có chút đăm chiêu mà nhìn ông lão, thoáng chốc có chút suy nghĩ nhiều hơn.
Cuối cùng hai cha con cũng hiểu được ý đồ của ông lão rồi.
Trong thôn bây giờ không còn chỗ của thanh niên tri thức nữa, bởi vì thanh niên tri thức ở trong thôn cũng không nhiều, vậy nên không ai muốn làm một chỗ đặc biệt cho thanh niên tri thức, hơn nữa thanh niên tri thức vừa mới xuống thôn, muốn mau chóng hòa nhập thì sống cùng với người dân nông thôn chính là cách tốt nhất.
Hiện tại thanh niên tri thức sống ở nhà của đồng hương, hoặc là phải giúp người nhà mình ở làm chút việc nhà, hoặc là phải đưa một phân lương thực của mình làm phí sống nhờ.
Hơn nữa những nhà có thanh niên tri thức ở nhờ sẽ giúp cho thanh niên tri thức một chút, đừng coi thường sự giúp đỡ này, đối với những người chưa tới nông thôn lân nào, thì khi lân đầu tới sẽ có rất nhiều thứ không biết được, có người giúp đỡ chỉ trỏ thứ này thứ kia cho cũng không phải không đáng kể.
Như vậy coi như hai bên cùng có lợi.
Làm đại đội trưởng như ông lão dù là ở những điểm nhỏ nhất cũng phải suy nghĩ thật kỹ càng.
Sau khi đoán được ý đồ của ông lão, hai cha con cũng không nói gì nữa, dù sao trong lòng bọn họ, ông lão có thể suy nghĩ được đến mức này cũng là điêu đương nhiên.
Sau chuyện hôm đó, những ngày tháng lại được khôi phục như bình thường.
Mãi đến khi Từ Bội tới ở trong thôn được một tuần rồi, cuối cùng cô ta cũng nói rằng muốn về nhà, có thể kiên trì được đến một tuần, Từ Bội cũng cảm thấy bản thân mình lợi hại lắm rồi, phải đợi người chưa rõ cụ thể là năm nào tới, vậy thì năm sau cô ta sẽ lại tới! Đối với người nhà họ Thẩm, nếu đến nhà bà ngoại ở đến một tuần rồi thì nhớ cha nhớ mẹ nhớ nhà là chuyện bình thường.
Nhưng để cô bé đó tự quay về nhà đương nhiên là không nên rồi.
bea4f3