Chương 24:
Chương 24:Chương 24:
Chuong 24:
Đoàn Đoàn theo bản năng nhìn sang người thanh niên mặt day máu đang sốt ruột vây quanh Triệu Dương.
Anh trai mặt đầy máu duỗi tay muốn chạm vào bả vai của Triệu Dương, tay lại xuyên qua thân thể của cậu ấy, anh ta càng bi thống: "Không chạm vào được, chẳng lẽ tôi đã chết rồi sao?"
"Triệu Dương, ba mẹ tớ thế nào rồi? Có phải mẹ tớ đã khóc đến phát ngất rồi không?"
Anh ta nhìn sang Phó Văn đang ngồi một bên bình tĩnh ăn mì, chỉ hận rèn sắt không thành thép, quay sang phun tào với Triệu Dương, mặc kệ cậu ấy có nghe được không: "Triệu Dương, thằng nhóc như cậu ngu xuan thì đã đành, nhưng vì sao anh trai chị dâu cậu đều là người thông minh mà còn bị đồ thần côn này lừa gạt thế?"
Đại sư cái chó má gì, nếu thật sự là đại sư, sao có thể không nhìn thấy anh ta?
Vừa rồi Tiết Định Khôn luôn nhìn chằm chằm Phó Vãn, còn thử tiếp cận cô, kết quả Phó Van vẫn không có động tĩnh gì.
A đúng rồi, đúng ra là bọn họ kêu cô là đầu bếp chứ không phải đại sư. Cô cũng tự biết thân biết phận đó.
Đoàn Đoàn tức khắc có chút tức giận, đôi mắt tròn xoe như hai quả nho bỗng chốc trợn tròn. Cậu bé chán ghét anh trai không thích vệ sinh sạch sẽ này! Không những không lau máu trên mặt đi, còn nói bậy trước mặt mẹ của cậu bé!
Tiết Định Khôn chú ý tới ánh mắt của Đoàn Đoàn, anh ta lập tức chạy tới, khuôn mặt lẫn lộn máu thịt dường như sắp dán lên mặt Đoàn Đoàn, giọng nói mang theo chút hưng phấn: "Có phải vừa rồi nhóc nhìn anh đúng không?”
"Này nhóc, nhóc có thể nhìn thấy anh hả? Có phải không?!"
Đoàn Đoàn vội cúi đầu, hơi chút hoảng loạn.
Không phải tất cả quỷ đều giống như Thu Thu, là một đứa bé tốt. Đoàn Đoàn biết có một số quỷ rất xấu xa, chúng nó sẽ ăn người, có những cô chú quỷ luôn muốn ăn thịt cậu bé, may mà có Thu Thu cứu cậu bé.
Cho nên Đoàn Đoàn học cách thông minh, gặp quỷ đều sẽ giả vờ không nhìn thấy.
Tiết Định Khôn thấy Đoàn Đoàn cúi đầu, anh ta càng thêm khẳng định: "Nhóc thật sự nhìn thấy anhl"
Tiết Định Khôn nói năng có chút lộn xộn: "Nhóc ngoan, giúp anh chút đi được không, anh không biết vì sao anh chỉ có thể hoạt động ở trong phạm vi cây hoè này, anh không chạy đi được."
"Mẹ, mẹ, con muốn về nhà." Đoàn Đoàn sợ hãi, nhanh chóng chạy tới bên chân Phó Vẫn, có chút khiếp sợ thốt lên.
Triệu Dương rửa chén xong, lau khô tay, nghe được lời này cũng phụ hoạ một câu: “Trẻ nhỏ thì nên đi ngủ sớm chút."
Phó Vãn sờ sờ đầu của Đoàn Đoàn, trấn an nói: "Không cần gấp, chúng ta lập tức trở về."
Triệu Dương móc điện thoại ra, có chút ngượng ngùng đưa tới trước mặt Phó Vẫn:
"Đầu bếp Phó, cô có thể thêm Wechat của tôi không? Sau này cũng tiện liên lạc.”
Phó Van gật đầu, lấy di động mở mã QR Wechat ra.
Triệu Dương lập tức quét mã thêm bạn với Phó Van, rất nhanh Phó Van đã nhận được lời mời.
Triệu Dương có chút không yên tâm mà nhìn hai mẹ con trẻ tuổi này, hỏi: "Đầu bếp Phó, bây giờ đã là nửa đêm, khi nào thì hai người định dọn quán? Nếu không thì tôi đưa hai mẹ con trở về trước?"
Phó Van lắc đầu: "Không cần."
Thấy Phó Vẫn kiên trì, Triệu Dương đành phải nhét điện thoại vào lại túi quần, vẫy tay cười nói: "Vậy được rồi, đầu bếp Phó, Đoàn Đoàn, gặp lại vào hôm làm pháp Sự sau nhé."
"Ngủ ngon."
Tiết Định Khôn có chút không dễ chịu nhìn theo bạn tốt ngồi lên xe rời đi, lại lập tức nhìn sang Đoàn Đoàn, nỗ lực đè lại giọng nói sao cho dễ nghe hơn: "Bạn nhỏ Đoàn Đoàn-". Xui thay, thanh âm không thấy nhẹ nhàng hơn mà không hiểu sao lại có chút quỷ dị.