Chương 259: Chương 259
Chương 259: Chương 259Chương 259: Chương 259
Chuong 259: Chuong 259 Am thanh cua Chu Cam va Duong Ke An vang lên liên tiếp nhau, chỉ là Chu Cầm lúc phát hiện có người đi ra liền ngưng nói, vậy nên đến cuối cùng chỉ có âm thanh của Đường Kế An là tiếp tục vang lên. Đường Kế An bước đến bên cạnh Thẩm Tiểu Vũ, ánh mắt dừng lại trên người Chu Câm, ánh mắt cậu lúc này bắt đầu trở nên nguy hiểm, ưu thế của việc được sống lại chính là những chuyện nên biết hâu như đều đã được biết rồi. Giống như chuyện mẹ ruột Chu Cầm này của Thẩm Tiểu Vũ. Đường Kế An đương nhiên cũng biết. Không những biết, Đường Kế An còn biết cô ta là hạng người như thế nào, hơn nữa biết được kết cục vê sau của cô ta không được tốt cho lắm, vậy nên dù cậu tới được thôn nhà họ Thẩm rồi nhưng cũng chưa từng bỏ qua Chu Cầm. Nhưng hiện tại cô ta lại chủ động đến tận nhà tìm vợ cậu.
Đây là chuyện trước kia cậu chưa từng biết.
Chu Cầm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Đường Kế An, không biết vì sao mà cô ta cứ luôn cảm thấy ánh mắt của đứa nhỏ này khiến cho người khác cảm thấy có chút không được thoải mái, vậy nên cô ta cố tình ngó lơ Đường Kế An, vẫn nhìn về phía Thẩm Tiểu Vũ, tiếp tục dịu dàng mềm mỏng nói: "Tiểu Vũ, cháu giúp dì trong chốc lát đi, thực sự không cần trông quá lâu đầu mà!"
Khóe miệng Đường Kế An khẽ nhấch lên cười.
Cậu thực sự rất ít khi bị người khác bỏ qua như vậy đấy.
Mặc kệ mục đích mà Chu Cầm tới đây là gì, Đường Kế An cũng không muốn Thẩm Tiểu Vũ tiếp xúc nhiều với cô ta, vậy nên chưa đợi Thẩm Tiểu Vũ trả lời, cậu liên chủ động nghiêng đầu gối hỏi cô: "Tiểu Tả và mấy đứa nhỏ vẫn còn ở trong phòng đợi em lấy đồ ăn cho đó, em mau đi đi, nấu không bọn chúng sốt ruột quá lại chạy ra làm phiên em đó!"
Tâm trí Thẩm Tiểu Vũ khẽ động, cô nhìn ra được ý tứ muốn cô đi của Đường Ke An.
Liếc nhìn Chu Cam một cái, cô cũng không có ý định muốn dây dưa với đối phương, cũng không muốn ban phát ân huệ vào thời điểm này, cảm thấy đối phương có lẽ cũng sẽ không báo ân báo oán gì với cô đâu.
Vê phân đối phương rốt cuộc muốn tìm cô có việc gì, nói thật thì cô cũng hơi tò mò một chút, nhưng từng ấy hiếu kỳ vẫn chưa đủ để khiến cô ở lại dây dưa với đối phương, vậy nên cô liền tiếp nhận ý tốt của Đường Kế An, gật đầu rất rõ ràng: "Em biết rồi ạ."
Sau đó nói với Chu Cầm một câu có việc bận rôi mau chóng đi luôn. Chu Cầm không ngờ được sẽ bị cự tuyệt hoàn toàn như vậy, trong lúc nhất thời có chút sững sờ, đợi đến khi phản ứng lại được rồi lúc này mới gọi người í ới, tuy nhiên Thẩm Tiểu Vũ đã đi mất luôn rồi, chính cô ta cũng bị Đường Kế An ngăn cản ngay tại chỗ.
Chu Cầm liền lập tức có chút tức giận, đã tức giận thì sẽ không quan tâm đến chuyện gì nữa, đưa tay đẩy Đường Kế An ra: "Cái đứa nhỏ này làm gì vậy hả, dì phải đi tìm Thẩm Tiểu Vũ..."
Cánh tay đưa ra liền bị Đường Kế An túm lấy.
Chu Cần còn chưa kịp nói xong đã phải lập tức chịu đau mà kêu lên một tiếng, rụt tay lại, ánh mắt nhìn vê phía Đường Kế An vô cùng kinh ngạc, tay cũng không dám tùy tiện vươn ra nữa. Đường Kế An làm như không thấy gì, trên mặt còn mang theo ý cười nhạt: "Không quan tâm dì tìm Thẩm Tiểu Vũ có chuyện gì, chúng cháu không rảnh đâu ạ, dì đi tìm người khác đi có được không ạ?” Tuy rằng hiện tại cậu mới là đứa trẻ chưa đến mười tuổi, nhưng thể chất của cậu từ nhỏ đã rất tốt rồi, mấy đứa trẻ lớn lên ở trong thôn rất ít ai có thể chất kém, tuy không thể nào bằng với người trưởng thành được, nhưng muốn dạy dỗ một người không nhất thiết phải khỏe được như người lớn.
Chu Cầm cảm nhận được đau đớn ẩn dưới cổ tay mình, lại nhìn lên nụ cười dù đẹp nhưng lại khiến cô ta không tài nào thoải mái được của Đường Kế An, cuối cùng vẫn là không dám tiếp tục ngang bướng nữa.
bea4f3