Chương 273: Chương 273
Chương 273: Chương 273Chương 273: Chương 273
Chuong 273: Chuong 273 Trong đó của một người là cháu trai của ông ấy.
Ông ấy lúc này bắt đầu có chút kích động, sau đó nhận ra biểu hiện bên ngoài của mình không được bình tĩnh, ông ấy cố ý đi chậm lại, khụ khụ hai tiếng rồi nói: "Vào đi!"
Hai ông lão khác nghe vậy cũng dừng động tác trên tay lại, đồng thời nhìn qua phía bọn họ.
Sau khi Thẩm Gia Dương dẫn theo hai đứa nhỏ tiến vào, hắn lập tức lấy cặp lồng trong túi ra.
Bên trong là cơm buổi trưa mới làm, căn bản không nên để lâu. Tuy hiện tại không nóng như tháng bảy tháng tám, nhưng thời gian mùa hè thực sự có hơi dài, còn sót lại hơi nóng của thời tiết, giờ chỉ cân làm đồ ăn nóng một chút cũng có thể bị làm hỏng, vậy nên phải mau chóng ăn luôn.
"Chú Đường, cháu là Thẩm Gia Dương, cha cháu cũng từng nói qua với chú vê cháu rồi đúng không ạ?" Hắn vừa nói chuyện vừa lấy cặp lồng ra, đồng thời cũng chào hỏi hai ông lão kia: "Từ sau này sẽ đổi lại là cháu đến thăm chú, chú ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện cũng được ạ.'
Ông lão Đường hơi nhíu mày, nói một câu: "Chú đã nói nhiều lần rồi, không cần tới đây thăm, chú sống ở đây rất ổn, đừng qua lại nhiều làm gì cho mệt." Ông ấy nói là sống rất tốt sao? Đường Kế An lẫn Thẩm Tiểu Vũ đều đồng thời phủ nhận suy nghĩ này ở trong lòng.
Cái nóng bên ngoài là cái nóng bình thường, mà cái nóng bên trong lầu là cái nóng khiến người ta cảm thấy oi bức đến khó chịu, quang cảnh bên trong chỉ cần đơn giản liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được hết, ngoài một cái bếp lớn ra, không gian bên trong thậm chí không quá hai mươi mét Vuông.
Đối với Thẩm Tiểu Vũ đã trải qua đủ loại phồn hoa sâm uất của đời sau, hay Đường Kế An hầu như cái gì cũng đã từng trải qua mà nói thì.. cho dù thế nào thì nơi này cũng không hơn được chữ tôi tệ. Không nói đến việc hai người kia đang suy nghĩ gì trong lòng, quay trở lại ông Đường, dù nói không cân đến nhiêu cho phiên nhưng cũng không phụ ý tốt của Thẩm Gia Dương.
Ông ấy bắt đầu lấy đồ ăn hắn mang đến rồi ăn với hai ông bạn già.
Đây vốn không phải lần đầu tiên, vậy nên ba ông lão cũng quen rồi, hai ông lão kia cũng không kiêu ngạo làm gì, hai người họ không hê có bộ dạng như kiểu "không thèm đồ bố thí”, bọn họ cứ vậy mà ăn mà uống, bọn họ rõ ràng đang ở nơi chẳng khác gì ngục tù, nhưng lại rất có phong thái.
Vừa nhìn là sẽ biết không phải người thường. Ba người vừa ăn cơm vừa nói chuyện với Thẩm Gia Dương, đương nhiên sẽ không bỏ qua Đường Kế An và Thẩm Tiểu Vũ rồi, có thể nói điều bọn họ thấy kỳ quái nhất đều xuất phát từ hai đứa nhỏ này rồi.
Một đứa bé trai tuấn tú, khuôn mặt lộ rõ nét tinh xảo, một đứa bé gái ngoan ngoãn dịu dàng nhỏ nhắn, có thể nói đây là những thứ dễ khiến mấy người lớn tuổi như bọn họ động lòng nhất.
Một phần là bọn họ ở đây rất lâu rồi nhưng cũng chưa được thấy qua mấy đứa nhỏ nào như vậy hết. Thẩm Gia Dương đến đây chủ yếu là để gặp ông Đường, vậy nên mọi chuyện cũng là do ông Đường chủ động nhắc đến. Ông nhìn Thẩm Gia Dương hỏi: "Nha đầu kia là con gái nhà cháu sao?"
Thẩm Gia Dương cười cười gật đầu: "Đúng vậy đó ạ, đây là con gái cháu, năm nay sáu tuổi, đứa nhỏ này ngoan lắm, ở nhà thường hay trồng em trai, còn thích giúp người nhà làm việc, cháu ra ngoài nên muốn dắt con bé đi dạo."
Dù là trước mặt người ngoài hay ai đi chăng nữa, Thẩm Gia Dương đều khen con gái mình mà không thấy có chút ngại ngùng nào.
Có lẽ là do mấy người càng lớn tuổi thì sẽ càng thích mấy đứa nhỏ như vậy.
Không ngờ được rằng ánh mắt của ba ông lão kia đêu sáng lên như sao trên trời cả rồi! Sau khi nói xong với ông Đường, Thẩm Gia Dương quay đầu lại nói với con gái mình: “Đây là ông nội của anh Kế An đó, con cũng gọi một tiếng ông nội đi!"
bea4f3