Chương 293: Chương 293
Chương 293: Chương 293Chương 293: Chương 293
Chuong 293: Chuong 293 Vây quanh nơi này toàn là đàn ba con gái, đối với cách nói này của cô ta đúng là hoàn toàn đồng tình. Đối với bọn họ mà nói, bọn họ đương nhiên cũng cảm thấy con cái giao cho ai chăm sóc cũng không an tâm bằng chính mình chăm sóc.
Góa phụ Trương còn có anh chồng chị dâu, bản thân nhà người ta cũng có con, mà không chỉ có một đứa, nào có tâm trí đi giúp cô ấy chăm sóc đứa nhỏ chứ?
Về phần bà nội thì sao?
Vậy thì càng buồn cười hơn, thời lão tam Trình còn sống, cũng không phải đứa con được cha mẹ yêu mến, hiện tại cũng có không ít cháu trai rồi, bọn họ sao có thể để bụng đến đứa con của góa phụ Trương được chứ?
Vì có góa phụ Trương đã trở thành vật trút giận rồi nên đứa nhỏ không bị sao hết, bây giờ có thể trông cậy vào việc bọn họ chăm sóc tốt được cho cháu trai sao? Vẫn là thôi dil
Chỉ là đã có người hỏi ra mau chốt của vấn đề: "Cho dù là như vậy, đứa nhỏ vẫn là cháu chắt nhà họ Trình mà, nhà họ Trình thực sự để cho goa phụ Trương mang con đi như vậy sao?"
Vấn đề này được nói ra thần sắc người phụ nữ kia không khỏi có chút ngại ngùng, đưa tay ra sờ cằm: "Vấn đề này thì tôi không rõ lắm, góa phụ Trương với nhà họ Trình nói với nhau như thế nào tôi cũng không rõ lắm!"
Đề tài này bọn họ có thảo luận cũng không thảo luận ra được cái gì hết.
Sau đó còn có người nói: Người ta đã tái giá rồi, ve sau cũng đừng gọi người ta là góa phụ nữa, đến cuối cùng thì vẫn là người cùng thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu vẫn gặp, mấy người định nhớ thế nào thì kêu thế đấy sao?"
Góa phụ Trương là cái tên đã được gọi thành thói quen rồi, bởi vì ở cùng một đội với nhau, cũng không phải tất cả mọi người đều nhớ tên thật của góa phụ Trương là gì.
"Cái này thì tôi biết, tên cô ấy là Trương Ngọc Linh”
Thẩm Tiểu Vũ nghe được mấy lời bàn luận của các bác các cô, tâm tình không khỏi ngả nghiêng theo, cuối cùng mới thu hồi được tâm mắt.
Nhưng vẻ mặt lại có chút đăm chiêu.
Nói thật thì ở thời này tái giá mà còn có thể mang con theo, tìm quanh thôn cũng chưa chắc tìm được mấy người, con gái thì còn có chút khả năng, nhưng con trai thì căn bản không thể được.
Ai biểu thời này người ta đều coi trọng con trai hơn làm gì chứ.
Con cháu nhà mình cho dù không được yêu quý thì cũng sẽ không đem đi cho nhà người khác, trừ khi ghét bỏ đứa nhỏ đến mức còn không muốn liếc mắt nhìn một cái. Đứa nhỏ nhà họ Trình tuy rằng không được yêu mến như những đứa cháu trai khác, nhưng cũng không bị ghét bỏ đến mức độ này. Mà góa phụ Trương có thể làm ra được hành động lớn như việc mang theo con đi tái giá.
Thẩm Tiểu Vũ sau khi biết được chuyện này, đột nhiên cảm thấy góa phụ Trương có lẽ không hề nhu nhược như những gì cô đã nghĩ, nếu thực sự nhu nhược thì làm sao có thể làm ra được chuyện mà hầu hết phụ nữ không làm được chứ?
Nói như vậy, trong lòng cô không khỏi cảm thấy có chút lo lắng. Nếu góa phụ Trương thực sự là người ghê gớm, vậy mấy chị em Đại Nha có thể sống thế nào đây? Ấn tượng của người đương thời đối với mẹ kế đều khó mà tốt lên được.
Cũng bởi vì là mẹ kế nên mấy đứa con chồng sẽ không có quan hệ máu mủ gì với mẹ kế hết, có chút lương tâm thì có thể nuôi nang con chồng đàng hoàng, nếu không có lương tâm thì có thể ức hiếp, đánh chửi, không coi đứa nhỏ là người, điều kiện gì cũng có thể làm được.
Có thể đối đãi thật tốt với đứa nhỏ, những người như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Vậy nên Thẩm Tiểu Vũ lo lắng như thế này cũng là chuyện bình thuong.
"Tiểu Vũ, em còn muốn xem không?" Phía sau cô là Đương Kế An ở một bên kéo tay cô quơ quơ, làm cho cô phải hồi phục lại tỉnh thân.
Lúc cô nghiêng đầu qua nhìn, Đường Kế An hỏi cô: "Em có muốn quay về nhà không?”
bea4f3