Chương 304: Chương 304
Chương 304: Chương 304Chương 304: Chương 304
Chuong 304: Chuong 304 Tốc độ nói vừa nhanh vừa nhẹ nhàng, như thể có ai đằng sau thúc đẩy vậy, điều này khiến người ta có cảm giác vô cùng quái dị. Tuy Thẩm Tiểu Vũ sớm đã biết tình cảnh thời kỳ đại cách mạng rất đặc thù, nhất là vài năm đầu, chính cô ở trong thôn cũng tự mình cảm nhận được vài biến hóa, nhưng không ngờ sẽ gặp những điều như vậy ở trấn trên.
Ở nông thôn, dù có người đột xuất đi đến kiểm tra thì cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
Nhưng những nơi như trấn trên này, quả thực lúc nào cũng như thể ở trạng thái bị vây kín và buộc chặt vậy, ở trong hoàn cảnh đó đương nhiên là vừa áp lực vừa khó chịu, ít nhất Thẩm Tiểu Vũ đều cảm thấy cả người mình không thoải mái.
Mẹ chồng con dâu nhà bà lão và Thẩm Uyển cũng không định ở trấn trên lâu, hai người một trái một phải để đứa nhỏ đi giữa, hơi hơi cúi đầu xuống, đôi chân bước nhanh đi đến Cung tiêu xã.
Đường Kế An phát hiện được biến hóa trên thần sắc của Thẩm Tiểu Vũ, không khỏi đưa tay ra huých khuỷu tay cô, lúc cô nhìn qua liên nhẹ nhàng trấn an vài câu, trong lòng đột nhiên có hơi chút ảo não, lẽ ra không nên dẫn theo cô cùng đi.
Thực sự đã quen sống ở nông thôn rồi, đều đã quen với việc bên ngoài có biết bao loạn lạc, biết bao nguy hiểm.
Thôn nhà họ Thẩm bọn họ được quản lý rất tốt, cho dù có chịu ảnh hưởng thì cả thôn cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu, vậy nên chẳng có mấy người khi đến trấn trên hay thành phố, chắc chắn sẽ không hiểu rõ ràng được bão tố bắt đầu lan ra trong phạm vi cả nước này.
Nhưng thời điểm này, Đường Kế An thà rằng để cho vợ mình không hiểu được thì hơn.
Cậu cụp mắt xuống, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lùng, đối với tất cả những gì phát sinh ở thời này thì không muốn nói nhiều làm gì nữa. Nhưng điều đáng ngạc nhiên đó chính là vợ cậu vẫn cảm thấy tốt hơn so với tưởng tượng của cậu, sau khi thấy cậu trấn an xong lại nhếch khóe miệng lên cười cười, tuy rằng chỉ là chợt lóe qua thôi, nhưng nhìn thần sắc mà đoán thì chắc cô cũng không bị dọa đến mức quá sợ hãi.
Đường Kế An không khỏi nhẹ nhõm, cậu cũng cười lại với cô.
Bởi vì tốc độ bước chân không hề chậm, bọn họ rất nhanh liên đi đến được Cung tiêu xã rồi.
Lúc này có rất nhiêu người đến Cung tiêu xã mua đồ, có thể nói là người chen chúc người, bà lão và Thẩm Uyển kêu hai đứa nhỏ ở bên ngoài chờ, hai người bọn họ thì chen vào bên trong mua đồ, đợi sau khi mua đồ xong thì đi ra ngoài, chen chúc nhiều đến nỗi tóc tai đều đã bị rối bời hết cả lên. Nhưng nhìn qua thần sắc của hai người vẫn rất vừa lòng, nghĩ đến đồ vừa mua được liền cảm thấy không tồi.
Bà lão càng đóng giỏ lại nhanh hơn một chút, khẽ cười với hai đứa nhỏ bên ngoài: "Lấy đồ xong rồi, đi thôi, giờ chúng ta sẽ tới bưu cục.' Trấn trên có thể nói là không lớn mà cũng không nhỏ.
Khoảng cách giữ bưu cục và Cung tiêu xã cũng không xa lắm.
Dù sao bọn họ đã hiểu rõ tính chất của trấn trên rồi, coi như ở trấn trên cũng hiểu được đường lối. Đường Kế An đương nhiên không có ý kiến gì rồi, mấy người bọn họ lập tức đi đến bưu cục. Thực ra trước khi đến nông thôn cậu cũng bảo cô mình không cần gửi đồ cho rồi, nhưng cô cậu căn bản không nghe, đây vốn dĩ cũng không phải lần đầu tiên, hơn nữa lại sắp đến năm mới rồi, đồ mà cô muốn gửi không thể ít nổi.
Lấy được bọc đồ rồi, đúng là như những gì Đường Kế An đoán.
Nếu như mấy lần trước chỉ có bọc nhỏ, vậy thì lân này là một bọc rất lớn, cầm trong tay vô cùng bắt mắt, đặc biệt là loại to như vậy, chỉ cân nhìn từ bên ngoài đã biết được bên trong có rất nhiều đồ rồi. Sau khi ra khỏi bưu cục, Thẩm Uyển nhịn không được mà cảm thán một câu: "Cô cháu đối xử với cháu tốt thật đó."
bea4f3