Chương 332: Chương 332
Chương 332: Chương 332Chương 332: Chương 332
Chuong 332: Chuong 332 Bà lão Hà làm chủ trong nhà mấy chục năm nay, nếu như thực sự tức giận, đối với người ngoài thì khó mà nói, nhưng đối với những người trong nhà thì có uy lực rất lớn, so với bộ dạng rống lên chửi vừa rồi còn đáng sợ hơn.
Trương Ngọc Linh nhìn thấy chồng mình lùi bước như vậy trong lòng thâm mắng một câu vô dụng, một bàn tay cô ấy lại nắm lấy tay hắn ta, xoa xoa một chút, tay kia thì đặt lên trước bụng, không nói thêm câu gì nữa, chỉ làm bộ dạng cau mày vì không thoải mái mà thôi. Thẩm Vĩ tự giác được điều này, hắn lập tức dựng thẳng sống lưng lên. Hắn ta còn có người vợ yếu đuối như vậy cân phải che chở, nếu như không dọn ra ở riêng, về sau vợ hắn ta cứ luôn bị mẹ bắt nạt, nhỡ đâu vợ hắn ta lại mang thai nữa, mẹ hắn ta cứ liên lục không vui mà làm càn thì...
Thẩm Vĩ không khỏi thấy rùng mình trong lòng, sự dao động vừa rồi trong nháy mắt đã không còn nữa, nhận lấy ánh mắt của mẹ mình mà gan từng chữ để trả lời: "Con nói là nếu như mẹ không thích Ngọc Linh, chúng ta ra ở riêng là được, ra ở riêng rồi sẽ không ảnh hướng đến tâm mắt của mẹ nữal"
Vừa mới dứt lời hắn ta liên bị mẹ mình tát cho một cái bạt tail
"Mày cũng có gan lắm, bị tiện nhân kia dụ dỗ đến mức dám đòi ra ở riêng." Bà lão Hà nghiến răng nghiến lợi nói: "Tao muốn hỏi mày một câu cuối cùng, thực sự là mày muốn ra ở riêng đúng không?"
Cái bạt tai này khiến cho Thẩm Vĩ đau xót vô cùng, cũng xé nát thể diện của hắn ta đến mức không còn gì nữa rồi, một người đàn ông như Thẩm Vĩ cũng biết tức giận là gì, lập tức ngạnh cổ nói: "Đúng vậy.
Sau đó ngoại trừ hai mẹ con này ra, những người khác đều không dám lên tiếng nữa.
Bao gồm cả đám người vừa rồi cãi nhau với cả bà lão Hà nữa.
Mọi người đứng đó người này nhìn người kia, trong lúc nhất thời tâm mắt liền trở nên có chút ngạc nhiên, trong thôn bọn họ ngoại trừ Thẩm Tam Lạc có hoàn cảnh đặc biệt mà bị cha mẹ bắt dọn ra ngoài ở riêng, thì không còn bất kỳ nhà nào đòi dọn ra ở riêng nữa hết. Nếu Thẩm Vĩ thực sự muốn ra ở riêng, vậy thì hắn ta đã trở thành trường hợp đặc biệt thứ hai trong thôn rồi.
Bà lão Hà kiêu ngạo như vậy, miệng lại chua ngoa như thế mà lại bị con trai bức đến hoàn cảnh này.
Thực sự là có không ít người cảm thấy vui khi thấy người ta gặp họa thế này, cảm thấy bà ta bị như vậy rất xứng đáng.
Ai kêu bà ta không biết làm người nên bị ghét bỏ vậy đâu chứt Vốn dĩ mấy đời trước bất kỳ ai có hành động chuyển ra ở riêng như vậy chắc chắn sẽ bị chê cười dè bỉu, nhưng đến lượt bà ta thì không còn mấy ai đứng về phía bà ta nữa hết.
Nhưng mọi chuyện cứ như vậy thì chẳng có mấy ai nghĩ rằng Thẩm Vĩ có thể thành công mà ra ở riêng được.
Cha mẹ còn sống thì không được phân ra ở riêng, điều này dường như đã trở thành quy củ mà thời này phải cam chịu làm theo rồi. Lúc này ông lão Thẩm cùng với bà lão Hà còn đang sống rất khỏe mạnh, bà lão Hà lại thích kiểm soát như vậy, sao có thể để con trai muốn nói ở riêng là ở riêng được, với khả năng khiêu chiến và uy quyền của bà ta mà dễ dàng thành công được như vậy thực sự rất là kỳ quái, cũng không phải chuyện mà có thể làm được dựa vào tính cách của bà ta.
Người vừa có suy nghĩ như vậy thì ngay sau đó đã bị vả vào mặt.
Bà lão Hà ghi nhớ vẻ kiên quyết của con trai ở trong lòng, vậy mà lại cười nói: “Được thôi."
Ai vậy ai vậy? Cái gì cái gì, bà lão Hà vừa nói cái gì vậy?
Không nghe nhầm đó chứ, bà ta thế mà lại nói vậy được ư?
Bà lão Hà không phải bị con trai chọc tức đến phát điên rồi đó chứ?
Sự thật đã chứng minh là bà lão Ha khong he dien.
bea4f3