Chương 334: Chương 334
Chương 334: Chương 334Chương 334: Chương 334
Chuong 334: Chuong 334 "Chỉ bằng công sức mà tôi nuôi lớn anh thôi." Bà lão Hà rất nhanh hừ lạnh một tiếng, đáp lại vô cùng hợp tình hợp lý.
Nhưng câu này nói ra khiến Thẩm Vĩ không còn biết nói gì nữa.
Bởi vì đây là sự thật.
Trương Ngọc Linh ở phía sau đúng lúc đưa tay ra vỗ vỗ bàn tay đã nắm thành đấm của hắn ta rồi, thấp giọng nói: "Bo đi anh Vĩ, có anh thì cái gì cũng sẽ lại có hết, chúng ta cứ chậm rãi mà làm rat” Thẩm Vĩ nghĩ vậy cũng đúng, cắn răng chịu đựng, trực tiếp làm hành động xoa bóp tay.
Còn do dự gì nữa, người khác sẽ nghĩ hắn vẫn còn sợ mất, việc ở riêng là bản thân hắn chủ động đề nghị, đến mức này rồi, dù không muốn cũng phải làm, dù sao hắn ta cũng là người rất trọng mặt mũi, cũng không nguyện ý để bản thân bị người khác chế giễu.
Hắn ta lấy ngón tay ấn xuống làm dấu vân tay, nhà bọn họ hoàn toàn đã được ra ở riêng rồi.
Bà lão Hà giật tờ hiệp định đã được in giấu vân tay vê phía mình, sau đó nghiêm mặt dao động, rồi mắng: "Cut đi, bây giờ nhà này không còn là của mấy người nữa, mấy người đừng có đứng ở trong nhà của tôi nữa!"
Bởi vì có quan hệ với chủ hộ, sau khi Thẩm Vĩ ra ở riêng cũng không được phân cho lương thực từ nhà chinh, ai keu ba lao Ha lai lam den mức như vậy ngay trước mặt mọi người chứ, đây coi như là điểm tốt nhất khi được ra ở riêng, vê sau làm được bao nhiêu thì những thứ làm ra được đều có thể thuộc về mình hết.
Đối với điểm này, Trương Ngọc Linh quả thực hài lòng đến mức không thể hài lòng hơn được nữa. Nếu đã tách ra rồi, vậy thì tách ra đến cùng đi.
Vê phân khó khăn của ban đầu, Trương Ngọc Linh cũng không hề lo lắng, nhiêu đó khó khăn chỉ cần kiên trì chút là được, đợi khi đã vượt qua được những ngày tháng ban đầu rồi, sau đó sẽ là những ngày lành.
Chỉ cân không có gì quấy nhiễu hay gây ảnh hưởng, cô ấy sẽ rất tự tin vê những ngày tháng tốt đẹp sau này của mình.
Ngược lại một người đàn ông như Thẩm Vĩ, dường như là thái cực trái ngược với vẻ ngoài yếu ớt của Trương Ngọc Linh, hắn ta trong lúc nóng máu đã quyết định xong hết chuyện quan trọng rồi, bây giờ mọi chuyện đã có kết quả, hắn ta trong lúc nhất thời lại có chút hoang mang không biết phải làm gì tiếp. Dù sao ba mươi mấy năm ve trước, hắn ta vẫn luôn sống ở cái nhà này.
Làm chuyện gì cũng dựa vào mẹ ruột là bà lão Hà này sắp xếp cho, hắn ta chỉ cân làm theo là được rồi, hiện tại tới lượt bản thân hắn phải làm chủ trong gia đình, hắn ta mới phát hiện ra là bản thân không biết phải làm gì hết.
Nhà bọn họ ngoài Thẩm Vĩ với Trương Ngọc Linh ra, còn có cả mấy đứa con nữa, thấy chồng không có chủ kiến, lúc này Trương Ngọc Linh đành phải đứng ra những việc nên làm.
Trước tiên cô ấy đứng ra mượn một căn nhà ở phía cuối thôn không có ai ở hết.
Trong thôn thực ra vẫn còn những căn nhà đổ vỡ, không có ai ở, hơn nữa không những chỉ có hai phòng, dù sao có những nhà sau khi đưa đơn lên làm lại móng nhà, tân trang lại nhà mới, nhà cũ cũng sẽ vứt đó không ở nữa.
Đợi đến sau đó, nhà cũ sau khi đổ nát rồi sẽ lại biến thành một phần nên nhà, tạm để đó để sau này phân ra.
Ông lão vốn không phải người khó nói chuyện cùng, Trương Ngọc Linh cũng chỉ là muốn mượn một căn nhà cũ không có ai ở mà thôi, ông ấy cũng không cần bàn bạc với ai nữa hết mà trực tiếp cho phép cô ấy mượn nhà luôn. Trương Ngọc Linh không khỏi thành tâm mà nói lời cảm ơn.
Ông lão lắc đầu: "Có gì mà phải cảm ơn, mấy người cứ sống cho tốt là được rồi, chuyện nhà cửa không cần phải gấp gáp đâu, cứ ở đó trước đi, đợi đến khi mấy người tìm được nhà riêng rồi sau đó bàn giao lại cũng được.'
bea4f3