Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn (Dịch Full)

Chương 360 - Chương 360: Chương 360

Chương 360: Chương 360 Chương 360: Chương 360Chương 360: Chương 360

Chuong 360: Chuong 360 Một đứa nhỏ mà có thể nói ra một cách thẳng thắn như vậy, rõ ràng là đã bị nhận thức không đúng đắn của người lớn làm ảnh hưởng rồi, đủ để biết bọn họ ở trong thôn là dạng người thế nào.

Nếu như muốn nói là nó sai rồi, dựa theo không khí của lúc này mà nói, thực sự cũng không hẳn là Sai.

Thẩm Tinh ở thôn nhà họ Thẩm tuy rằng cuộc sống không quá được như ý, nhưng cũng chưa phải là tôi tệ nhất, đổi lại là ở nơi khác, có thể tưởng tượng ra được sẽ có tình huống như thế nào.

Đứa nhỏ còn nhỏ như vậy mà đã nói được câu như thế, đối với Thẩm Tinh mà nói chẳng khác nào đâm thẳng vào trong tim.

Thẩm Tiểu Vũ không khỏi lo lắng mà nhìn về phía Thẩm Tinh.

Lúc Thẩm Tiểu Vũ nhìn qua, Thẩm Tỉnh nắm chặt hai tay, đầu hơi cúi xuống, không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt, nhưng nhìn thân thể căng thẳng như vậy liền biết lúc này cậu bé đang rất khó chịu. Nhưng cậu bé vẫn giữ im lặng. Đây coi như chính là thay đổi mà vài năm qua tạo ra cho cậu bé. Tính cách không hề giống như ban đầu nữa, đã bị ủy khuất hay công kích thì sẽ phản công lại, ngược lại phải học cách kiêm chế lại cảm xúc thực sự của chính mình, dù sao nếu cậu bé muốn tiếp tục đến trường học, căn bản không được phép gây sự nhiều, bởi vì nếu gây sự thì cho đến cuối cùng, người chịu thiệt hay bị phiên nhiều nhất chính là cậu bé.

Ai kêu cậu bé thuộc vào loại phần tử xấu chứ!

Chỉ điểm này thôi cũng đủ khiến cậu không ngẩng nổi đầu lên nổi rồi.

Thực lòng thì nhìn đứa nhỏ cúi đầu xuống, bộ dạng cứng ngắc, Thẩm Tiểu Vũ thực sự rất thương xót cậu bé, còn đau lòng hơn việc nhìn thấy cậu bé bị mấy đứa nhóc trong thôn vây quanh mắng chửi. Tổn thương tâm lý so với tổn thương cơ thể càng khiến con người khổ sở hơn. Trong lòng cô giáo Vương cũng rất chấn động, không ngờ một đứa trẻ mà có thể nói ra những lời như vậy, liên há miệng thở dốc, sau khi trải qua chút do dự cuối cùng mới nói: "Trẻ con ở trường học không được phép ra tay đánh nhau, mấy đứa đánh nhau thì mấy đứa đều sai hết."

Cô ấy tránh đi vấn đề nhạy cảm kia, lôi vấn đề học sinh đánh nhau ra mà nói.

Nhưng sau khi nói xong, cô giáo lại đặc biệt hướng vê phía Thẩm Tinh mà nói: "Bạn học đánh nhau như vậy chủ yếu do em mà ra, vậy nên cô giáo phạt em tiết sau đứng bên ngoài, nghe thấy chưa hả?”

Vê phần những đứa trẻ khác, chủ yếu là không bị thương gì hết, vậy nên chủ yếu vẫn dùng lời de răn đe.

Thẩm Hữu vốn nóng nảy, nghe cô giáo nói vậy mà chỉ phạt một mình Thẩm Tinh, lúc này vẫn còn chưa chấp nhận được, thần sắc khó chịu chủ động ra mặt nói: "Cô giáo...

Đáng tiếc còn chưa kịp nói gì đã bị Thẩm Tiểu Vũ ngăn cản.

"Tiểu Hữu, ngoan ngoãn đừng gây chuyện, nghe lời cô giáo nói đi Thần sắc cô mang theo vẻ nghiêm túc hiếm khi thấy, Thẩm Hữu liên bị thân sắc nghiêm túc này của chị gái chế ngự.

Nhưng đứa nhỏ sau khi phục hồi lại tinh thân biểu cảm không tự giác được mà có chút ủy khuất. Như thể không ngờ chị gái lại không đứng về phía mình.

Mấy đứa nhóc này vẫn là lần đầu chịu ủy khuất như vậy, khác hoàn toàn với vẻ ủy khuất khi làm nũng lúc trước, lần này trong lòng thực sự cảm thấy khổ sở, không thể nào lý giải được, tại sao người ra tay đánh người khác trước không bị phạt, mà người bị phạt ngược lại lại là người bị đánh?

Vậy nên hốc mắt cậu bé rất nhanh chóng lập tức đỏ lên.

Ba đứa nhỏ khác tuy rằng không có phản ứng rõ ràng như cậu, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều lộ ra vẻ mờ mịt cùng khó hiểu, cũng không thể lý giải sâu được vấn đề này, chỉ cảm thẩy bản thân cùng với đồng bọn đều đang phải chịu ủy khuất.

Thẩm Tiểu Vũ quả nhiên vừa đau lòng lại vừa đau đầu.

Mấy em trai đều được nuôi nấng rất tốt, có thể nói từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua khổ sở gì, cuộc sống so với bạn bè cùng trang lứa cũng tốt hơn rất nhiều, khiến cho tính cách bọn họ vừa sáng sủa vừa đơn thuần.
bea4f3
Bình Luận (0)
Comment