Chương 365: Chương 365
Chương 365: Chương 365Chương 365: Chương 365
Chuong 365: Chuong 365 Thẩm Tiểu Vũ bất đắc dĩ mà nhìn Trân Ba, nói đạo lý thấm thía như vậy với đứa nhỏ, còn nhỏ như thế rất vô dụng, bọn họ căn bản nghe không hiểu được, cũng sẽ không lý giải được, cô cũng chỉ có thể dùng những từ đơn giản nhất để nói với cậu nhóc mà thôi.
Bạn nhỏ Thẩm Tả bị nhắc đến tên nghe vậy thì biu môi: "Em không thèm làm bạn với người chỉ biết nói xấu sau lưng người khác đâu!" "Em cũng vậy.
“Đúng vậy, tôi ghét cậu.'
Mấy đứa nhỏ khác cũng không cam tâm mà phụ họa theo.
Trần Ba đều bị chỉ trích đến nỗi sắp phát khóc luôn rồi.
Cậu nhóc trở nên như vậy cũng là xuất phát từ sự xúc động cùng khó chịu nhất thời mà thôi, căn bản không hề lo lắng đến việc sẽ tạo nên hậu quả như thế nào.
Thẩm Tiểu vũ ngừng một lúc rồi nói: "Lần này bỏ qua, lần sau không được làm chuyện như vậy nữa, em mau về nhà đi!"
Cậu bé khit khit mũi, Trân Ba cẩn thận mà nói: “Chị không đánh em sao ạ?”
Thẩm Tiểu Vũ dở khóc dở cười: "Chị đánh em làm cái gì? Mau đi nhanh đi!"
Đứa trẻ này vốn có tật giật mình, thấy bản thân thực sự không bị đánh, lập tức liên bật chạy đi như con tho.
Thẩm Tả lại không được như ý cho lắm, cảm thấy cứ vậy mà bỏ qua cho Trân Ba thực sự quá ưu ái cho cậu nhóc rồi, nhưng người trong cuộc như Thẩm Tinh đều tỏ vẻ không hề để ý gì, lại có chị gái ở bên cạnh nhìn, bọn họ cũng chỉ có thể đành như thế.
Nhưng đợi sau khi về nhà rồi. Thẩm Tiểu Vũ liền bắt đầu nói rõ đầu đuôi chuyện lúc sáng cho bọn họ nghe một lần.
Vì bọn họ sẽ nghe không hiểu được những gì quá phức tạp, cô còn đặc biệt chia ra từng chút một để nói cho bọn chúng nghe, cho bọn chúng chút ví dụ có thể nghe hiểu được, còn có chuyện sáng nay bọn họ đánh nhau mà cô giáo chỉ phạt một mình Thẩm Tinh. Chuyện như vậy vừa mới phát sinh, thậm chí còn phát sinh trên chính người của bạn mình khiến họ cũng có chút nhập tâm mà nghe hơn, cũng có thể lý giải được ý tứ mà cô muốn biểu đạt.
Cô nói chuyện như vậy vẫn rất là hiệu quả, bởi vì sau khi nói chuyện này, mấy đứa nhóc như thể đã trưởng thành hơn một ít rồi vậy. Không phải lớn hơn về tuổi, mà là lớn hơn về tâm lý.
Sau đó bọn chúng làm gì cũng không kích động như vậy nữa, biết dùng đầu óc nhiều hơn để hỏi, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì cũng đi hỏi chị gái.
Như vậy khiến cho Thẩm Tiểu Vũ cảm thấy một phen khổ tâm này không hề uổng phí tí nào.
Mùa hè năm 1970...
Trên đường quay ve từ thôn Đại Hòa, chị dâu hai Thẩm nhịn không được mà hỏi cháu trai lớn nhà mình: "Sao rồi, có nói chuyện được không? Đại Bảo có thích cô gái kia không?”
Ai kêu đối tượng lần này là chị dâu nhà mẹ đẻ cô ấy giới thiệu làm gì chứ, cô ấy đương nhiên sẽ phải quan tâm hơn chút rồi.
Thẩm Tiểu Vũ nghe vậy cũng nhịn không được mà nhìn về phía anh họ lớn nhà mình, trong lòng không khỏi cảm khái.
Tuy rằng sớm biết sẽ có ngày này rôi, nhưng không ngờ lại tới nhanh den nhu vayl
Hôm nay mẹ cô cùng với hai bác dâu dắt anh Đại Bảo đi xem mắt, vì tránh để một mình Đại Bảo đi sẽ xấu hổ, thậm chí còn dắt theo cả cô để làm ra bộ dạng dẫn dắt nhau cùng đi.
Dù sao bây giờ mọi người đi xem mắt cũng đều là như vậy.
Kỳ thực là có mang thêm nhiều đứa nhỏ nữa thì cũng được thôi. Chỉ là Đại Hoa Nhị Hoa lúc này tuổi cũng không còn tính là nhỏ nữa, không thích hợp để dẫn theo cùng, mấy đứa bé trai dẫn một đứa theo thì những đứa khác cũng sẽ đòi theo, số lượng như vậy là rất nhiều, vậy nên cuối cùng cũng chỉ có thể dẫn theo Thẩm Tiểu Vũ mới mười tuổi, cô không lớn cũng không nhỏ đi theo.
Dù trong lòng hiểu được, thời này dẫn theo đứa nhỏ mới mười chín tuổi đi tìm bạn đời là chuyện bình thường, thậm chí còn hơi chậm so với người khác, nhưng Thẩm Tiểu Vũ vẫn phải dùng quan niệm của người đời sau để cân nhắc về vấn đề này.
bea4f3