Chương 367: Chương 367
Chương 367: Chương 367Chương 367: Chương 367
Chuong 367: Chuong 367 Hiện tại gia đình bọn họ đang trải qua rất tốt, cũng không có liên quan gì nhiều đến chuyện vợ chồng hay cha mẹ chồng, cùng lắm là cũng chỉ tiếp đón chào hỏi khi gặp mặt mỗi ngày thôi.
Nhưng cả hai nhà đó đều có nguyên nhân riêng của bọn họ, còn sao nhà mình lại thành ra như vậy?
Thẩm Gia Dương nhìn thần sắc của bà lão, phát hiện lời nói không có chút nào là giả hết, ánh mắt lại đảo quanh người ông lão: "Cha, cha nghĩ thế nào ạ?”
Ông lão từ từ mà rít tẩu thuốc, ngước mặt lên nói: Me con nghĩ như thế nào thì cha nghĩ thế nấy thôi, bà ấy nói muốn chia ra ở riêng rồi, vậy thì ra ở riêng đi, không nói đùa với mấy đứa đâu." Nói xong thấy cháu gái cháu trai từng người một đang nhìn về phía mình, ông lão lẫn bà lão đầu nở nụ cười như nhau: "Ở riêng tách nhà ra rồi thì không có nghĩa là chúng ta không còn là người một nhà nữa, xị mặt ra như vậy làm gì vậy hả? Hiện tại Đại Bảo sắp lấy vợ rồi, vậy thì vê sau Nhị Bảo cũng sẽ phải lấy vợ, chắc chắn không thể cứ ở trong nhà được, sớm hay muộn rồi cũng phải ra ở riêng đây, vậy thì phân ra sớm một chút cũng có làm sao đâu?”
Những nhà khác đều là con cháu muốn ra ở riêng mà cha mẹ không cho. Đến lượt bọn họ thì cha mẹ muốn chủ động đưa ra ở riêng, bộ dạng con cháu lại có vẻ rất khó chấp nhận được, hoàn toàn trái ngược với nhau.
Riêng chuyện này ông lão sớm đã thương lượng qua với bà lão rồi. Tuy rằng có chút không nỡ, nhưng có nhiêu người trong nhà quá sẽ dễ xảy ra mâu thuẫn, đến khi con cháu càng nhiều tuổi, sau này sẽ càng xảy ra nhiều chuyện, cứ như vậy ở chung chỗ sẽ rất dễ xảy ra sứt mẻ tình cảm, chi bằng chia ra ở riêng ngay khi tình cảm của mấy đứa nhỏ còn tốt đi thì hơn.
Giống như thể ông lão nói vậy.
Ở riêng chỉ là phân ra ở chỗ khác thôi, sẽ không thay đổi được việc bọn họ là người có huyết thống thân cận với nhau được.
Cũng đều sống chung một thôn thôi mà, đi ra vài đoạn đường là có thể tới gặp nhau được, cũng không thảm đến mức như vậy được đâu.
Bà lão sau khi nói xong với người nhà rồi, ánh mắt nhìn về phía con trai hai và con trai út: “Lão nhị, lão tam, hai đứa bớt chút thời gian ở trong thôn mà xem xét, thấy nơi nào mà hai đứa muốn ở, từ giờ đến lúc Đại Bảo cưới vợ thì cũng phải đến nửa năm, trong khoảng nửa năm này đủ để cho hai đứa tìm nơi ở mới rồi."
Tuy là nói rằng muốn cho con trai phân ra ở riêng, nhưng sau khi phân ra ở riêng thì cha mẹ sẽ sống với con cả, con cả phụng dưỡng cha mẹ chính là quy củ phải tuân theo, chi can con ca khong pham phải nguyên tắc gì quá lớn, chắc chắn cũng không thể để cho con cả cũng phân ra ở riêng được.
Vậy nên bà lão mới nói như vậy. Tương đương với việc nhà lão đại không cần phải tìm chỗ ở mới, nhưng lão nhị và lão tam thì cần phải tìm.
Mà Thẩm Đại Bảo sau khi nghe thấy vậy thì lại cảm thấy có chút áy náy.
Cảm giác như thể vì cậu muốn lấy vợ mà khiến cô chú hai với chú ba bị đuổi đi vậy!
Chợt nghe thấy bà nội hỏi cậu: "Đại Bảo, cháu đang suy nghĩ gì vậy?"
Đứa nhỏ này cũng không biết cách che giấu cảm xúc.
Bà lão vừa nhắc đến tên, ánh mắt của cả nhà đều dừng trên người Đại Bảo.
Cậu không khỏi có chút quan bách, đưa tay ra gãi gãi đầu: "Cháu..."
[Chú thích: Quân bách: Khốn đốn ngặt nghèo đến mức hết đường giải quyết. ]
Rối rắm do dự một hồi lâu, cậu vẫn quyết định là nói ra suy nghĩ của mình.
Vừa mới dứt lời đã bị chú ba là Thẩm Gia Dương vỗ một cái bộp vào gáy: "Tiểu tử thối này, tuổi chưa lớn lắm mà đã suy nghĩ nhiêu vậy rồi, chuyện lớn như ở riêng, sao có thể chỉ vì cháu mà quyết định được, cùng lắm cũng chỉ có chút tác động thôi, đừng coi như bản thân quá quan trọng làm gì.
Lời này nghe qua có chút không khách khí.
bea4f3