Chương 442: Chương 442
Chương 442: Chương 442Chương 442: Chương 442
Chuong 442: Chuong 442 Dù sao có pháo còn có tiếng người cười nói nhiêu như vậy, cách nhà mình cũng không quá xa, dù không nghe rõ hết nhưng cũng có thể loáng thoáng nghe được một chút.
Vậy nên lúc ông lão nhà bà ta bước vào, bà lão Hà liên nhịn không được mà hỏi người bên ngoài đang làm gì.
Vốn dĩ đang buôn chán ở trong phòng, lòng người rất dễ nảy sinh to mò, nhất là bà lão đã cường thế cả một đời này rồi, bà ta từ xưa hay cáu giận cho đến chán ghét mà im lặng như bây giờ, thời gian trôi qua tổng cộng cũng chỉ mới một hai tháng mà thôi. [Chú thích: Cường thế: mạnh mẽ, hùng cường, hùng mạnh. ]
Cháu trai cháu gái trong nhà cũng chẳng mấy khi đến thăm bà ta, con trai bà ta thi thoảng sẽ tới, nhưng sau khi bị bà ta mắng vài câu rồi, số lần tới lại càng ít hơn, con dâu thậm chí còn không thèm tới.
Vậy nên cuối cùng bà ta có muốn nói gì thì cũng chỉ có thể nói với chồng mình thôi.
Ông lão Thẩm nghe vậy, chép chép miệng, có chút hâm mộ mà nói: "Còn có thể là gì được chứ? Chái gái của đại đội trưởng đỗ đại học, mấy em trai của cô bé đó cũng đỗ đại học, nhà người ta tổ chức tiệc mừng, đến cả huyện trưởng còn tới đây, còn có phóng viên gì đó, nói muốn phỏng vấn đăng lên báo."
Cả đời ông ấy đều kiếm ăn từ mặt đất, đối với những người làm công tác văn hóa vẫn có chút kính nể. Nhưng thấy mấy đứa nhỏ nhà mình lại không được giỏi như vậy, con gái thì chưa từng được đi học, con trai học cũng không tốt, đến cấp ba cũng không đỗ được nói gì đến đại học, ông ấy cũng chỉ có thể ngưỡng mộ đứa nhỏ nhà người khác mà thôi.
Sau khi ông ta nói xong thì đột nhiên phát hiện bà lão nhà mình đang trở nên kích động.
"Cháu gái đại đội trưởng mà ông nói kia, có... có phải là nha đầu Thẩm Tiểu Vũ kia không?" Bà lão Hà một bên giấy giụa muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể sớm đã không tự khống chế được rồi, căn bản không thể ngôi dậy được.
Sau khi cảm xúc bị kích động, biểu cảm trên mặt thậm chí còn có chút không khống chế được.
Khóe miệng nước miếng đều đã chảy ròng ròng ra hết rồi.
Ông lão Thẩm vội nói: "Bà bị làm sao vậy, đúng đúng đúng, chính là nha đầu Thẩm Tiểu Vũ kia, bà muốn biết gì thì từ từ mà nói, đừng có nóng vội!"
Bà lão Hà có được câu trả lời rồi liền trở nên im lặng.
Thân thể bà ta không giấy giụa nữa, nước mắt bắt đầu tuôn ra. Nha đầu đỗ đại học kia lẽ ra phải là cháu gái của bà ta mới đúng!!! Nếu lúc trước khi cô mới được sinh ra bà ta không ném cô đi, hiện tại có phải bà ta đã là bà nội của sinh viên rồi không?
Sau này cũng có thể hưởng phúc của cháu gái, mà không phải chỉ có thể nằm than vãn ở trên giường!
Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt bà ta rất nhanh liền trở nên ngây dại, rõ ràng là đầu óc liên trở nên hồ đồ rồi.
Ông lão Thẩm thấy vậy thì nhịn không được mà thở dài thật mạnh. Ngày hôm đó cũng không biết rõ là lúc nào.
Sau khi tiệc mừng xong xuôi hết rồi, Đường Kế An liên quay về luôn. Anh có thể tranh thủ thời gian để den thon ho Tham, tham chf con lại ở thời gian dài như vậy quả thực là không dễ dàng chút nào, bản thân anh còn có rất nhiều chuyện phải làm, vậy nên đến lúc này là phải rời đi rồi.
Mà vào buổi tối trước hôm anh rời đi, anh còn cố ý hàn thuyên với Thẩm Gia Dương một hồi thật lâu.
Nói chuyện gì thì những người khác không được rõ ràng cho lắm, nhưng Thẩm Tiểu Vũ lại phát hiện sau khi cha cô cùng với Đường Kế An nói chuyện qua rồi, ai nấy cũng lộ ra thần sắc khá đăm chiêu, khiến cô không khỏi có chút tò mò.
Nhưng cô cũng sẽ không hỏi.
Nếu như cha cô muốn nói, không cân cô phải hỏi cha cũng sẽ tự động di nói với cô, nhưng nếu anh đã không muốn nói thì cô có hỏi cũng vô dụng.
bea4f3