Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn (Dịch Full)

Chương 454 - Chương 454: Chương 454

Chương 454: Chương 454 Chương 454: Chương 454Chương 454: Chương 454

Chuong 454: Chuong 454 Thẩm Gia Dương nhịn không được mà có chút kinh ngạc.

Không phải chứ?

Ông Nhạc nhìn qua tuy không có vẻ uy nghiêm giống như ông Đường, ngược lại bộ dạng lại rất ôn hòa, nhưng lại khiến hắn không thể khinh thường được một chút nào.

Thậm còn rất ấn tượng, người như vậy hắn không thể nào chưa từng nghe qua được.

"Đồng chí Thẩm Hướng Quân chắc hẳn đã từng kể qua chuyện lúc ông ấy tham gia quân ngũ rồi đúng không?" Ông Đường nhìn Thẩm Gia Dương mà nói: “Cha cháu lúc trước khi tham gia quân ngũ chính là cấp dưới của ông Đường, cảm tình rất sâu đậm!"

Lời này vừa nói ra, tất cả người nhà họ Thẩm đều vô cùng ngạc nhiên.

Nhất là Thẩm Tiểu Vũ.

Cô nhớ tới lá thư lúc trước mà ông nội nhà mình nhận được, lá thư mà suýt chút nữa đã bị em họ Từ Bội phá hư.

Lúc ấy tuy cô không biết lá thư này là do ai viết, nhưng sau khi ông nội nói qua, lá thư này chính là đội trưởng cũ ở quân ngũ của ông ấy viết cho ông ấy.

Lá thư này tới chưa được bao lâu thì ông nội của Đường Kế An bị đày tới nông trường, Đường Kế An cũng theo đó ma di tới nhà cô. Hiện tại thấy ông Nhạc và ông Đường thân cận với nhau như vậy, cô như thể hiểu ra được nhiều điều.

Hèn gì ông nội đặc biệt chiếu cố ông Đường như vậy, còn cho phép Đường Kế An tới sống ở nhà mình. Hóa ra là do ông Nhạc ở giữa đã dẫn dắt, có thể an bài được như vậy trong thời kỳ loạn lạc kia, thân phận của ông Nhạc quả nhiên không hề đơn giản chút nào!

Ông Nhạc thu vào trong mắt tất cả biểu tình biến hóa của mọi người, ôn hòa mà cười: "Đúng vậy, đồng chí Thẩm Hướng Quân lúc tham gia quân ngũ là cấp dưới của tôi một thời gian rất dài, sau khi ông ấy xuất ngũ chúng tôi chưa từng được gặp lại nhau, không ngờ bây giờ có thể được nhìn thấy con cháu của ông ấy như vậy.'

Nói tới đây, ánh mắt ông ấy đảo qua rồi dừng lại trên người Thẩm Gia Dương, mang theo vẻ hòa ái thường có của mấy vị trưởng giả: "Ông Đường cùng với Đường Kế An lúc tới thôn họ Thẩm còn được mọi người chiếu cố, tôi rất muốn cảm ơn mọi người!"

Thẩm Gia Dương vội nói: "Ông Nhạc quá khách khí rôi, chúng ta cũng đâu có làm gì đâu, ngài xem ngài nói như vậy...

Ông ấy nghe đến mức hổ thẹn vô cùng rồi.

"Gọi ông Nhạc làm gì chứ" Ông Nhạc cười lắc đầu: "Nếu không chê thì cứ gọi ta như gọi ông Đường là được, gọi ta một tiếng chú đi."

Thẩm Gia Dương gãi đầu, cuối cùng cũng gọi một tiếng chú.

Ông Nhạc vừa lòng mà gật đầu, đem ánh mắt dừng trên người mấy đứa nhỏ, thân sắc tràn đầy vui mừng: "Mấy đứa cũng gọi ta là ông nội Nhạc đi, ta nghe Kế An nói mấy đứa đều đỗ đại học hết, tốt lắm, tốt lắm, tương lai của quốc gia đều dựa vào mấy năm tuổi trẻ cố gắng của mấy đứa, mấy đứa đều là những người trẻ rất tốt!"

Lời khích lệ phát ra từ miệng ông lão thực sự khiến lòng người vô cùng phấn chấn.

Rõ ràng ngữ khí ông ấy rất bình thường, không có nhấn mạnh gì nhiều, nhưng lại có hiệu quả đến như vậy.

Ít nhất mấy thiếu niên đã được ông ấy khen nên vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng.

Thẩm Tiểu Vũ cảm thấy như bản thân thực sự được dạy dỗ vậy, cô cảm nhận được rất nhiều từ người ông lão này, có lẽ là bởi vì ông ấy rất khí chất, đâm ra mới khiến lời nói trở nên cuốn hút như vậy.

So với ông nội của cô thì chỉ có hơn chứ không kém chút nào.

Khó trách ông nội cô lại sùng bái người này đến vậy.

Không ngờ cuối cùng ông lão đó dừng ánh mắt trên người của cô. Vẻ tán thưởng trong ánh mắt của ông lão kia lại càng sâu đậm hơn: "Cháu chắc hẳn là Thẩm Tiểu Vũ dung khong? May em trai cua cháu có thể đỗ được đại học, chắc chăn là nhờ không ít công sức của cháu, lại còn trở thành thủ khoa của tỉnh, cô gái này thật là lợi hại, còn hơn cả khối người đàn ông nữa đấy chứ!"
bea4f3
Bình Luận (0)
Comment