Chương 462: Chương 462
Chương 462: Chương 462Chương 462: Chương 462
Chuong 462: Chuong 462 Ký túc xá của Thẩm Tiểu Vũ là ở tầng ba, tâng trệt không cao không thấp rất vừa vặn, Thẩm Tiểu Vũ thấy vô cùng hài lòng.
Lúc bọn họ tới ký túc xá, trong ký túc xá đã có đồng thời ba người tới trước rồi, hơn nữa không phải đều là những bạn đồng lứa tuổi giống ở ký túc xá của Thẩm Bình và Thẩm An ở đại học nông nghiệp.
Trong ký túc xá của cô đã có ba người, trong đó có người nhìn qua còn chưa đến hai mươi tuổi, hai người còn lại nhìn sơ lại thấy rất trưởng thành, tuổi tác chắc chắn đều lớn hơn Thẩm Tiểu Vũ.
Nhìn thấy bọn họ tiến vào, một nữ sinh có màu da hơi ngăm trong số đó liên tiến đến chào hỏi: "Chào mọi người, tên tôi là Hồ Vân, sinh viên của chuyên ngành Anh ngữ.” Sau đó ánh mắt liên dừng trên người Thẩm Tiểu Vũ: "Cậu là sinh viên ngành gì?"
Ký túc xá của chỗ này là ký túc xá cho sáu người, trên khung giường cũng có viết tên là chuyên ngành, Hồ Vân tới đây sớm nhất nên có xem qua rồi.
Trong số đó có hai người cùng chuyên ngành với cô ấy, ba người còn lại có chuyên ngành khác. Hiện tại cũng không có quá nhiều sinh viên chọn ngành Anh ngữ.
Bởi vì rất nhiều người cảm thấy học chuyên ngành này vê xong sẽ không có tác dụng gì hết, sẽ không tìm được công việc tốt.
Hồ Vân hỏi như vậy là bởi vì muốn biết ai là Thẩm Tiểu Vũ trong ký túc xá này.
Cô ấy trời sinh tính tình sáng sủa, lại rất thành thục và có nét trưởng thành, Thẩm Tiểu Vũ trong mắt cô ấy không khác một đứa trẻ là bao, vậy nên không tự giác mà tỏ ra chút thiện ý với cô, mà vẻ thiện ý này Thẩm Tiểu Vũ cũng đã nhận ra được.
Thẩm Tiểu Vũ lúc này liền gật đầu, đưa tay ra nắm tay đối phương, cũng biểu đạt ra thiện ý của mình: "Tên tôi là Thẩm Tiểu Vũ, cũng là học chuyên ngành Anh ngữ.
Hồ Vân nghe vậy lập tức có chút kinh ngạc sung sướng: “Chúng ta là bạn học cùng chuyên ngành ve sau có thể cùng lên lớp với nhau rồi."
Thẩm Tiểu Vũ nghe vậy đương nhiên không có ý kiến gì.
Bạn cùng phòng này về sau phải ở chung nhiều năm, có thể có quan hệ tốt đương nhiên vẫn tốt hơn nhiều.
Ít nhất dựa vào cảm quan đầu tiên mà nói, Hồ Vân rõ ràng không he tệ, là một người biết yêu quý chiếu cố người khác.
Tương đương mà nói thì hai bạn cùng phòng kia... So với Hồ Vân có vẻ nhỏ hơn một chút nhưng lại có chút trâm mặc hơn, gật đầu với Thẩm Tiểu Vũ, tự giới thiệu một câu: "Tên tôi là Vương Diễm, chuyên ngành ngữ văn.” Sau đó liền tiếp tục im lặng không nói gì nữa.
Một người cũng trẻ tuổi giống như Thẩm Tiểu Vũ, lại tự đem ánh mắt đánh giá không he che giấu mà nhìn cô cùng mẹ cô và bác gái qua một lần, sau đó lộ ra ý cười: "Tôi là Ninh Chi Chi, cũng là sinh viên chuyên ngành Anh ngữ, nhà ở ngay gân đây thôi, vê sau cậu muốn đi đâu thì có thể hỏi tôi, tôi quen hết đường xá trên này lắm!" "Cậu là người ở đâu vậy?" Ninh Chi Chi làm ra vẻ hiếu kỳ mà hỏi: "Nhà cậu ở đâu?"
Thẩm Tiểu Vũ để ý được thần sắc to mò của cô ta, nghe được cô ta hỏi đến vấn đề này, biểu cảm trên gương mặt không hề thay đổi, thản nhiên nói: "Nhà tôi ở thôn họ Thẩm, thuộc huyện Phong của tỉnh X.
"À, tỉnh X sao, tôi vẫn chưa đi qua tỉnh đó bao giời" Nói xong câu đó, cô ta liên không nói gì nữa.
Nhưng trong lòng cô ta rõ ràng lại có chút thất vọng, nhìn thấy quân áo mà Thẩm Tiểu Vũ mặc trên người, cô ta còn tưởng cô cũng là người bản địa, còn là một người có gia cảnh rất tốt.
Dù sao thì bộ quần áo cô mặc, cô ta đã từng thấy trên cửa hàng quán xá nhiều rồi, nhưng lại không mua nổi.
Không ngờ vậy mà lại là một người ở nông thôn, cô ta vừa thất vọng đồng thời lại cảm thấy có chút tự cao. Quần áo hôm nay Thẩm Tiểu Vũ mặc là quân áo mà lúc trước Đường Kế An gửi qua bưu điện cho.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
bea4f3