Chương 52:
Chương 52:Chương 52:
Chương 52:
Hai vợ chồng đều mừng rỡ.
Bà Tiết luôn miệng nói: "Trần thiên sư, nếu Định Khôn thật sự tỉnh lại, tôi nhất định sẽ lập tức chuyển khoản cho ông."
Trần thiên sư vuốt cằm xoay người định rời đi, Tiết tổng lập tức tiến lên ngăn cản ông ta: "Trần thiên sư, người giấy này..."
Trần thiên sư hừ lạnh một tiếng, trả lời Tiết tổng một câu: "Đã là vật vô dụng, trả lại ông cũng được. Tôi đi đây."
Trần thiên sư nhìn không trung, bỗng nhiên nói ra một chữ: "Đi."
Hồn phách mỏng manh của Tiết Định Khôn bị lôi đi, anh ta gào khóc: "Nhà người ta toàn là con hại cha, chỉ có hai người là hại con trai thôi, mẹ nói”
Cứu mạng với đầu bếp Phó... !I
Một cái gông xiềng vô hình trói chặt Tiết Định Khôn, đi từng bước ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, bà Tiết còn đang tiến lên cẩn thận dịch góc chăn cho con trai, thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra xem thời gian.
Trần thiên sư nói là trong vòng nửa giờ có thể tỉnh.
Chỉ cần không trả tiền trước, cũng không sợ bị kẻ lừa đảo giả mạo thiên sư lừa gạt.
Tiết tổng cũng lo lắng ngồi xuống ghé dài, mắt vẫn nhìn chằm chằm Tiết Định Khôn đang nằm trên giường bệnh, muốn xem xem anh ta có dấu hiệu tỉnh lại hay không.
Nhưng thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tiết Định Khôn vẫn không hề tỉnh lại.
"Ông xã, anh xem xem đã nửa tiếng chưa?" Bà Tiết lo lắng đến mức ổởi lòng vòng trong phòng bệnh.
Tiết tổng lại lấy điện thoại di động ra xem lần nữa, đã 31 phút trôi qua nhưng vẫn không thấy dấu hiệu tỉnh lại, nhưng cùng lúc đó điện thoại di động hiện lên thông báo tin tức thành phó.
Người đàn ông họ Đàm hoài nghi vợ ngoại tình sinh con, sáng nay tự sát không cứu được mà chết.
Người đàn ông họ Đàm? Tự tử?
Hai vợ chồng Tiết tổng và bà Tiết lo lắng cho con trai nên cũng không hề xem tin tức ngày hôm qua, vậy nên họ cũng không biết drama lớn nhất Ninh Thành xảy ra vào tối hôm qua.
Tiết tổng đọc kỹ tin tức kia, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Đây, đây là đang nói tới hai người Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ sao?!
Mặc dù nói là người họ Đàm và người họ Trần, nhưng Tiết tổng chỉ cần liếc mắt một cái cũng đã có thể nhận ra.
Đêm qua Đàm Kính Nghiệp tự đâm bụng mình hơn mười nhát, sáng nay cấp cứu không có hiệu quả nên đã qua đời?
Vị Trần thiên sư kia chính là thiên sư riêng của nhà họ Đàm!
Bỗng nhiên Tiết tổng cảm thấy có dự cảm không lành, trái tim ông ấy bắt đầu đập điên cuồng.
Tiết tổng hoảng sợ nhanh chóng lấy người giây nhỏ màu đỏ từ trong túi áo ra, bỗng nhiên ông ấy ngã ngồi xuống chiếc ghế dài.
Người giấy đỏ thẫm cứng rắn vừa rồi nay đã biến thành màu đen như máu, còn mềm nhũn rũ xuống l
Tiết tổng đứng tại chỗ hồi lâu, bỗng kinh hoảng nói: "Phó Vẫn, phải tìm Phó Văn..." Đến cuối cùng, ông ấy khàn giọng hô lên: “Mau tìm Phó Vãn!"
"Thu Thu, từ hôm nay trở đi Thu Thu phải làm một đứa trẻ ngoan." Sau khi dọn quán trở về, Đoàn Đoàn vô cùng nghiêm túc quy trên mặt đất và nói với bóng xám nhỏ ở dưới giường.
Đoàn Đoàn tưởng rằng mẹ không nhìn thấy những con quỷ kia, thì ra mẹ vẫn luôn nhìn thấy! Cho nên mẹ biết trong nhà còn có một Thu Thu.
Đoàn Đoàn lập tức thấy vô cùng bội phục Phó Vãn, thì ra mẹ biết giả vờ không nhìn thấy quỷ hơn cậu bé, cậu bé phải học tập mẹ.
Thu Thu không thèm để ý mà rúc ở gầm giường, cánh tay trông như là bị xé rách rồi lại vá lại lần nữa đang lôi kéo một con thỏ hồng màu hồng: "Đứa trẻ ngoan, thỏ ngoan..."
Đoàn Đoàn nghiêng đầu nhìn con thỏ hồng kia rồi suy nghĩ gì đó, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của cậu bé hiện lên sự kinh ngạc: "Thu Thu, đây là con thỏ hồng của Đóa Đóa, gần đây cậu ấy luôn tìm con thỏ này, sao nó lại ở chỗ này?"
Đoàn Đoàn biết là Đóa Đóa đã khóc liên tiếp máy lần vì tìm con thỏ hồng này.
Đóa Đóa còn khóc sướt mướt nói với cậu bé, đây là quà mẹ tặng cho cô bé. Nếu như không tìm được thì sau này mẹ sẽ không thích cô bé nữa, sẽ không đến thăm cô bé. Đoàn Đoàn tự đặt mình vào vị trí của cô bé mà suy nghĩ, nếu như mẹ cũng tặng quà cho cậu bé, cậu bé cũng không hy vọng là mình sẽ làm mất quà mẹ tặng.
Thu Thu ôm chặt con thỏ hồng, đôi mắt đen nhánh không có con ngươi nhìn chằm chằm Đoàn Đoàn, hung dữ nói: "Thỏ, của tôi, là của tôi"
Phòng ngủ nhỏ lập tức tràn ngập oán khí, nhiệt độ trong phòng không ngừng giảm xuống.
Đoàn Đoàn cũng không nhịn được mà xoa xoa da gà trên cánh tay, cậu bé dứt khoát chui vào gầm giường kéo Thu Thu ra.
Sau đó cậu bé lại phát hiện ra rằng mình chỉ túm được một đoạn cánh tay, quay đầu lại nhìn hiệp sĩ không cánh tay là Thu Thu còn đang dựa vào con thỏ hồng, trốn ở gầm giường cười với cậu bé.
Đoàn Đoàn cũng rất kiên nhẫn, cậu bé lại chui vào gầm giường, lần lượt lôi cánh tay, chân, mấy đoạn thân thể và đầu của Thu Thu ra rồi lại ghép vào với nhau.
Đoàn Đoàn lau mồ hôi trên trán, kéo Thu Thu còn đang ôm thỏ vào phòng tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: "Mau đi tắm đi!"
Sau khi Thu Thu tắm rửa xong, Đoàn Đoàn vừa mở cửa ra thì đã nhìn thấy máu loãng đầy phòng tắm, Thu Thu ôm con thỏ ướt sũng nhìn chằm chằm cậu bé, máu loãng ở hốc mắt chảy xuống, trông giống như hai hàng nước mắt máu. Đoàn Đoàn: "..."
Nhìn thấy phòng tắm bừa bộn bản thỉu như vậy thì Đoàn Đoàn cảm thấy có chút chột dạ, cậu bé vội vàng quét dọn phòng tắm một lần rồi cũng đi tắm rửa.
Sau khi làm việc bận rộn như vậy thì Đoàn Đoàn ngủ rất ngon, sáng sớm hôm sau vẫn chưa tỉnh.
Phó Vẫn đi từ trong phòng ngủ ra, thấy Thu Thu ôm thỏ đứng trước cửa phòng ngủ của Đoàn Đoàn, cô dời tầm mắt, chậm rãi ngồi vào trước bàn ăn.
Phó Văn lấy điện thoại di động ra rồi lướt phần mềm mua sắm, đêm qua cô đã mua không ít đồ ở trên mạng.
Hệ thống mỹ thực thấy vậy thì cảm thấy kỳ lạ, nó vẫn luôn nghĩ ký chủ là kiểu người không khao khát mong ước thì gì, nhưng không ngờ là cô cũng thích tiêu tiền!
Vẻ mặt Phó Vãn rất bình tĩnh, trước kia không phải là không muốn tiêu, mà là người của Thiên Cực Huyền Môn đều nghèo rớt mông tơi, nên chỉ có thể không tiêu.
Tối hôm qua cô đã kiếm được 14776 tệ từ Tiết tổng, nếu là trước kia, dưới sự hạn chế về quy tắc ngũ tệ tam khuyết của Thiên Đạo thì trong túi cô chỉ có thể còn lại nhiều nhất là bảy trăm tệ.
Phó Vãn nhìn số dư hơn năm con số trên wechat, cảm thấy rất Vui Vẻ... Cô thích nấu ăn.
Nấu ăn khiến cho cô giàu có.
Hệ thống mỹ thực khiếp sợ: [... ]
Ký chủ mỗi đêm bán mì ăn liền cho khách lại có thể nói ra loại lời thích nâu ăn này!
Hệ thống mỹ thực nhắc nhở: [Ký chủ, cô còn chưa hoàn thành nhiệm vụ. ]
Nhiệm vụ này yêu cầu năm vị khách khen ngợi, giờ vẫn còn thiếu một người.
Phó Vãn nghe vậy, duỗi ngón tay thon dài ra bắm đốt tay, vẻ mặt bình tĩnh hiện lên chút biểu cảm.
Không ngờ lại xảy ra sự cố.
Phó Vãn hơi nhướng mày: "Tối hôm qua thu 8888 tệ một bát mi vẫn là ít."
Hệ thống âm thực: [Đây là tiếng người sao?]
Đối với Phó Vãn mà nói thì phòng trọ này chỉ là một nơi đặt chân tạm thời, nhưng bên cạnh cô còn một đứa nhỏ.
Phó Vãn mua một ít đồ dùng cơ bản trên mạng, lại mua mua hai chiếc chăn bông và gối cho cho Đoàn Đoàn.
Những mặt hàng này được vận chuyển từ nơi khác và mất hai hoặc ba ngày để đến nơi, nhưng mua sắm trong cùng một thành phố có thể đến nơi ngay lập tức.
Đoàn Đoàn mơ mơ màng màng rời giường, đi vào phòng khách thì nghe thấy Phó Vãn nói: "Đi mở cửa."
Đoàn Đoàn ô một tiếng, đi chân trần ra mở cửa, một người đàn ông mặc đồng phục màu vàng đang xách một túi đồ lớn.
Đoàn Đoàn nhìn người đó, kinh ngạc nói: "Mẹ, là chú giao thức ăn tối qual"
Vương Phong bối rối, không nghĩ tới mình lại giao hàng đến cho hai mẹ con bán mì ăn liền với giá trên trời tối hôm qua.
Ninh Thành nhỏ như vậy sao? Như vậy mà cũng có thể gặp được?
Tuy nhiên, tuân theo nguyên tắc giao hàng cung cấp dịch vụ chất lượng cao, Vương Phong đặt một túi lớn vào trong cửa: "Đây là hàng mà cô đã đặt."
Vương Phong buông đồ xuống rồi vội vã xoay người rời đi.
Đoàn Đoàn khom lưng nhìn, bên trong có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, chủng loại rất phong phú, còn có một thùng sữa trẻ em.
Phó Vãn cầm bút ngồi ở trước bàn, trước mặt là một tờ giấy màu vàng, cô cũng không ngắng đầu lên mà chỉ lạnh nhạt nói: "Đoàn Đoàn, đưa một chai nước khoáng cho chú giao hàng, để chú ấy uống lúc sợ hãi."
Đoàn Đoàn lên tiếng, cầm lấy một chai nước khoáng rồi đi dép lê đuổi theo.
Vương Phong chỉ cảm thấy xâu hổ, anh ấy đi nhanh xuống tầng dưới, bỗng phía trên lại có tiếng gọi của Đoàn Đoàn.
Vương Phong dừng bước, Đoàn Đoàn thở hồng hộc đuổi theo, nhét một chai nước khoáng 200ml vào lòng Vương Phong, Mẹ bảo cháu đưa cho chú, lúc nào sợ thì uống."
Vương Phong: "2"
Tại sao nước khoáng không uống khi khát mà lại uống khi sợ?
Anh ấy là đàn ông thì có gì phải sợ chứ?
Đoàn Đoàn nghĩ đến việc mình vừa mới rời giường, còn chưa rửa mặt đánh răng mà đã chạy ra ngoài, cậu bé cũng không biết miệng mình có phát ra mùi khó chịu hay không, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé đỏ bừng, che miệng nói: "Cháu về nhà trước đây.”
Đoàn Đoàn nhanh chóng trở về nhà, Vương Phong nhìn kỹ chai nước khoáng nhỏ trong tay, chỗ nắp chai đóng rất kín, là một chai nước khoáng sạch còn chưa mở ra.
Bỗng Vương Phong cảm thấy mình có chút hẹp hòi, nhưng mà anh ấy nhớ đến việc mình còn mấy đơn hàng phải giao nên bỏ nước khoáng vào trong túi nhỏ trong xe, rồi lái xe điện nhanh chóng rời đi.
Đoàn Đoàn về đến nhà thì đi rửa mặt đánh răng, sau đó ngoan ngoãn đi phòng bếp hâm nóng bánh bao vừa mới mua. Phó Vẫn buông bút trong tay xuống, hài lòng nhìn tờ giấy màu vàng.
Tờ giấy màu vàng lúc này đã là một tắm phù lục, trên giấy toàn là phù văn phức tạp và liền mạch lưu loát.
Điện thoại di động đặt trên bàn ăn bỗng rung lên, là thông báo của wechail.
[Triệu Dương: Đầu bếp Phó, chào buổi sáng, cô đã tỉnh chưa?]
Ngay khi tin nhắn WeChat được gửi đi thì Phó Văn đã gọi video tới, điều này khiến Triệu Dương hoảng sợ.
Triệu Dương chuẩn bị tâm lý trong chốc lát rồi nhận cuộc gọi video. Đập vào mắt cậu ấy chính là khuôn mặt bình tĩnh của Phó Vẫn, khuôn mặt của cô còn xinh đẹp hơn cả mấy minh tỉnh, hơn nữa còn có thêm một phần khí chất thanh nhã khó có thể diễn tả bằng lời, Triệu Dương nhìn thấy vậy thì có chút sững sờ.
Phó Vãn nhìn cậu ấy chằm chằm: "Cậu bị sốt rồi."
Triệu Dương phục hồi tinh thần lại, vươn bàn tay ra sờ trán mình, thấy có chút nóng lên.
"Có lẽ là do tối hôm qua để nhiệt độ điều hòa hơi thấp."
Triệu Dương thản nhiên cười nói: "Không có việc gì, uống viên thuốc hạ sốt thuốc là khỏi thôi." Những thanh niên hai mươi tuổi như bọn họ chẳng bao giờ lo lắng những bệnh nhẹ nhỏ nhoi này.
Phó Vãn mỉm cười: "Vậy sao?"
Triệu Dương bị Phó Vẫn hỏi ngược lại thì thấy hơi mơ hồ, trong lòng bỗng nảy lên suy đoán đáng sợ..Không phải chứ? Chẳng lẽ là tôi lại gặp phải quỷ rồi2"
Sáu con quỷ trẻ sơ sinh trong nhà cậu ấy còn chưa giải quyết nữa, chẳng lẽ vận may của cậu ấy kém như vậy, lại đụng phải thứ không sạch sẽ gì đấy? Thế giới này kiểu gì vậy!
Triệu Dương nhớ rõ là mình không hề làm gì!
Phó Vãn cắm ống hút vào hộp sữa trẻ em, đẩy tới trước mặt Đoàn Đoàn, lạnh nhạt hỏi: "Tối qua cậu gặp phải chuyện gì khác thường?"
Khuôn mặt Triệu Dương trắng bệch, cậu ấy vuốt cằm nhớ lại: "Không có, tôi chỉ đi chuyển lời cho người nhà họ Phó giúp cô... Đúng rồi, tôi nhìn thấy một cái đầu Phật rất to được bày trong nhà của bọn họ tại Phật Quốc!"
Lúc ấy Triệu Dương chỉ vừa nhìn qua thôi cũng đã cảm thấy có chút không thoải mái và khiếp sợ. Cũng không biết sao mà cả nhà bọn họ vẫn còn tốt.
Thấy Phó Vãn không nói gì, Triệu Dương bỗng nói với vẻ không dám tin: "Không phải là còn cách cả một dây mạng sao? Vậy mà cũng được? Thành tỉnh rồi à2"
Phó Văn: "Thời đại mới, tư tưởng mới."
Phó Văn lại nói: "Nhưng mà dù cách xa ngàn dặm mà vẫn có thể ảnh hưởng được, cậu uống thuốc hạ sốt là sẽ khỏi."