Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn (Dịch Full)

Chương 55 - Chương 54:

Chương 54: Chương 54:Chương 54:

Chương 54:

Dường như Tiết tổng thấy có hy vọng lần nữa, ông ấy nắm lấy tay Triệu Dương khẩn cầu: "Tiểu Dương, cháu cho chú phương thức liên lạc với đầu bếp Phó đi, số điện thoại và cả địa chỉ nhà."

Triệu Dương cũng không dám làm lộ địa chỉ nhà của Phó Vãn khi chưa được cô đồng ý, hơn nữa nếu họ đi tìm Phó Vãn vào lúc ban ngày thì cũng sẽ không tìm thấy cô.

Nhưng mà, Triệu Dương suy nghĩ xong thì gửi danh thiếp wechat của Phó Vãn cho Tiết tổng,"Chú Tiết, đầu bếp Phó có bằng lòng kết bạn chú hay không thì cũng khó mà nói." Tiết tổng lập tức kết bạn wechat của Phó Vẫn.

Hai vợ chồng đi tới đi lui trong phòng bệnh, lo lắng đến mức trông giống như kiến bò trên chảo nóng.

Vài phút sau Phó Vãn chấp nhận kết bạn wechat.

Tiết tổng vô cùng vui mừng, nếu cô đồng ý kết bạn wechat với ông ấy thì chứng tỏ là còn có cơ hội, ông ấy vội vàng gửi tin nhắn nhận sai cho Phó Vẫn.

[Tiết Quốc Thịnh: Đầu bếp Phó, chuyện này là do chúng tôi làm sai, cầu xin cô đừng tức giận. ]

Bà Tiết đoạt lấy điện thoại di động, vừa khóc vừa gõ chữ.

Bọn họ nghe nói mấy người trẻ tuổi thời nay không thích nghe người khác nói dài dòng nên chỉ có thể gửi tin nhắn qua.

Bà ấy gửi liên tục hơn mười tin nhắn dài xong thì cảm thấy còn chưa đủ, lập tức dùng tài khoản wechat của chồng mình chuyển khoản cho Phó Vẫn.

88888 tệ!

Không đủ, lại tiếp tục chuyển! Tiền không phải là vấn đề.

Sau đó thì được thông báo không thể tiếp tục chuyển khoản, bởi vì mỗi ngày hạn chế chỉ được chuyển 200 ngàn tệ.

Nhưng Phó Văn không nhận.

Nếu Phó Vãn nhận thì còn tốt, nhưng nếu Phó Vãn không nhận số tiền này thì lại càng khiến cho hai vợ chồng thấp thỏm bắt an.

Mười phút sau, Phó Vãn gửi một tin nhắn thoại qua: "Tiết tổng, mì ăn liền tối qua ngon không?"

Tiết tổng và bà Tiết sửng sốt, hả?

Sao lại nhắc đến mì ăn liền lúc này?

Nhưng Triệu Dương thì lại không kinh ngạc, bởi vì dường như đầu bếp Phó rất để ý đến đánh giá của khách về mì ăn liền của cô.

Sau khi anh trai và chị dâu cậu ấy biết được thì đã khen ngợi Phó Văn hết lời.

Tiết tổng không cần suy nghĩ mà lập tức trả lời: "Rất ngon, là bát mì ngon nhất mà tôi từng ăn!" Giờ khắc này, Tiết tổng thật sự cảm thấy lo lắng vì lượng từ vựng của mình còn nông cạn, nếu không thì ông ấy sẽ dùng hết tất cả những lời khen ngợi tốt đẹp nhát để ca ngợi bát mì thịt bò kho tàu Khang Sư Phụ tối hôm qual

Hệ thống mỹ thực: [Đinh, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ "Nhận được lời khen của năm vị khách", nhận được phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ: dụng cụ làm bếp sơ cấp * 1, đã được trang bị cho nhà bếp của ký chủ. ]

Phó Vãn cảm thấy hài lòng.

Tiết tổng thấp thỏm hỏi Phó Vãn: "Đầu bếp Phó, người giấy nhỏ màu đỏ cô đưa cho tôi tối qua đã biến thành màu đỏ đen, lại còn mềm nhũn nữa."

Phó Vãn lại nhắn tin: "Tôi mượn giấy để gửi hồn, bây giờ hồn Tiết Định Khôn đã không còn trên người giấy nữa."

Không ở trên người giấy nên đương nhiên là sẽ mềm nhũn.

Tiết tổng và bà Tiết lập tức nghĩ tới vị Trần thiên sư kia, chỉ có Trần thiên sư kia được động vào người giấy nhỏ.

Tiết tổng vô cùng tức giận: "Nhà họ Tiết tôi và Trần thiên sư này có thù oán gì chứ? Sao ông ta lại làm vậy với con tôi?”

Hồn phách của con trai ông ấy đã bị bắt đi, không biết là đã bị đưa đến nơi nào! Cũng không biết có nguy hiểm hay không. Bà Tiết tát mình một cái thật mạnh, mạnh đến mức mặt cũng sưng lên. Là tại bà ấy dẫn sói vào nhà hại con trail

Bây giờ phải làm sao đây?

Triệu Dương ở bên cạnh lại như đang suy nghĩ gì đó, trong đầu cậu ấy có một suy đoán.

Tiết tổng vội vàng gửi wechat hỏi Phó Vãn nên làm thế nào, Phó Văn không trả lời.

Trái tim hai vợ chồng lại treo lơ lửng, có phải là mọi chuyện đã trở nên rắc rối đến mức Phó Vãn cũng không thể giải quyết hay không?

Nhưng bọn họ cũng không dám nghi ngờ Phó Văn, chỉ có thể lo lắng chờ Phó Vãn trả lời. Đợi gần nửa giờ vẫn không thấy cô trả lời, hai vợ chồng họ gần như sắp tuyệt vọng...

Triệu Dương đứng một bên vẫy vẫy di động, xấu hỗ cười cười: "Cái đó, đầu bếp Phó gửi tin nhắn cho cháu."

[Là Văn Vãn đây: Bảo ba mẹ Tiết Định Khôn đến nhà cậu vào đêm làm pháp sự. ]

Vốn dĩ Tiết Định Khôn bị cây hòe tỉnh nhốt hồn chỉ là một chuyện nhỏ, nếu ở Thiên Cực Huyền Môn thì chỉ cần để cho đệ tử vừa mới vào sư môn ởi giải quyết loại việc nhỏ này là được.

Nhưng sau khi xảy ra chuyện như vậy thì nhất định phải xen lẫn đến chuyện tiến vào Trận Lục Tử Hồn ở nhà họ Triệu. Phó Vãn mỉm cười nhìn mấy bao lì xì 88888 tệ mà Tiết tổng vừa mới chuyễn tới.

8888 tệ thì bọn họ không cân, bây giờ có thêm một số 8 nữa cũng không đủ.

Nhìn thấy nhiều tiền như vậy, Phó Vãn càng thấy chắc chắn với ý nghĩ trở thành đầu bếp hơn. Có lẽ, đầu bếp mới là nghề nghiệp cuối cùng của cuộc đời cô.

Phó Vãn cất điện thoại di động, dẫn Đoàn Đoàn đi vào phòng bếp.

Đoàn Đoàn nhìn thấy trên bếp có một bộ dụng cụ làm bếp mới tinh, đôi mắt tròn xoe của cậu bé mở to.

Trong nhà bỗng nhiên xuất hiện một bộ dụng cụ làm bếp, là bởi vì mẹ sao?

Bởi vì mẹ có thể làm giấy màu biến mắt! Đương nhiên có thể biến những thứ khác xuất hiện trong nhà.

Hệ thống mỹ thực vô cùng đắc ý: [Ký chủ, có phải là bộ dụng cụ làm bếp này tốt hơn so với nổi của bà Vương phải không? Nếu đã sử dụng bộ dụng cụ làm bếp này để nâu nướng, cho dù là không giỏi nấu ăn thì cũng có thể gia tăng độ ngon cho món ăn. Tuy chỉ là dụng cụ làm bếp sơ cấp, nhưng cũng rất hiễm có. ]

[Bất kỳ nguyên liệu nấu ăn nào được nấu ở trong nồi này cũng đều phải ngon]

Bộ dụng cụ làm bếp này có chảo, nồi hầm, xẻng nấu ăn và nhiều thứ khác.

Phó Vãn dùng một tay cầm chảo lên, ngón tay gõ nhẹ trên mặt chảo, chảo phát ra âm thanh trầm đục.

Phó Vãn bình luận: "Chất lượng khá tốt."

Hệ thống mỹ thực nghe vậy thì càng đắc ý.

Đương nhiên.

Phó Vãn đưa chảo cho Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn nhấc nó lên, cảm thấy nó không hề công kênh, Đoàn Đoàn cười tít mắt: "Mẹ, Đoàn Đoàn dùng chảo này nấu cơm cho mẹ ăn."

Phó Văn kinh ngạc nhìn cậu bé, Đoàn Đoàn dùng ánh mắt chờ mong nhìn Phó Vãn rồi nhỏ giọng nói: "Con muốn ăn cơm cùng mẹ!"

Mẹ vẫn luôn không ăn cơm, Đoàn Đoàn vô cùng lo lắng, luôn sợ Phó Văn bị chết đói.

Vốn dĩ Phó Vãn định giải thích rằng mình tịch cốc, nhưng khi thấy ánh mắt lo lắng của Đoàn Đoàn thì cô lại sờ sờ đầu Đoàn Đoàn: "Được."

Hệ thống mỹ thực: [Không phải, ký chủ, dụng cụ làm bếp là để cho cô dùng mài]

"Tiểu Dương, cháu... cháu nói Triệu tổng không thể sinh con là bởi vì Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ? Người giúp đỡ làm chuyện thất đức kia là Trần thiên sư của bọn họ?" Tiết Quốc Thịnh nghe mà thấy vô cùng khiếp sợ, giống như nghe tiểu thuyết kinh dị vậy.

Bà Tiết mắng: "Cả nhà này cũng quá thất đức! Bây giờ còn lừa Định Khôn nhà chúng ta, bọn họ cũng không sợ xuống địa ngục rồi bị ném vào chảo dầu chiên! Nhà chúng ta cũng không thù oán với bọn họ mà.”

Bởi vì đầu bếp Phó để cho ba mẹ Tiết Định Khôn đến nhà họ Triệu vào đêm làm pháp sự, Triệu Dương sợ bọn họ không biết chuyện gì rồi phạm sai lầm, vì thế sau khi uống thuốc hạ sốt xong thì cậu ấy đã kể lại chuyện xảy ra trong nhà vào mấy ngày gân đây.

Triệu Dương suy nghĩ một chút, suy đoán: "Cháu nghĩ rằng có lẽ Trần thiên sư mang Định Khôn đi vì chuyện này có liên quan đến chuyện nhà cháu."

Hai vợ chồng ủ rũ thở dài, ai bảo bọn họ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.

Không chỉ liên lụy đến con trai mình mà còn có thể ảnh hưởng đến chuyện nhà họ Triệu.

Tiết Quốc Thịnh lau nước mắt, trịnh trọng hỏi: "Vậy đầu bếp Phó có nói là cần chuẩn bị thứ gì để làm pháp sự nhà cháu không?”

Triệu Dương lắc đầu: "Đầu bếp Phó không nói, chỉ bảo chuẩn bị bảy chiếc xe đen, biển số bắt đầu bằng số 7, kết thúc bằng số 4. Anh cháu đã ởi tìm, nhưng sợ là không kịp. ˆ Tiết Quốc Thịnh lập tức nói: "Yên tâm, để chú hỗ trợ!"

Còn về phần con trai, hai vợ chồng cảm thấy có chút lo lắng quay đầu nhìn lại, chỉ có thể để quản gia trong nhà đến trông COI.....

Ban đêm, màn trời đen kịt như mực, mây đen dày đặc, ngay cả một ngôi sao cũng không thấy được.

Cư dân trong khu tái định cư phân lớn là người già. Họ đi ngủ rất sớm nên khu dân cư rất yên tĩnh.

Nhân viên bảo vệ ở cổng đang chợp mắt thì đột nhiên thấy có đèn xe chiếu sáng, bảy chiếc xe màu đen đang tiến vào trong khu dân cư, biển số xe của chiếc nào cũng bắt đầu bằng số 7, kết thúc bằng số 4.

Đoàn Đoàn hăng hái ghé vào cửa số, nói: "Mẹ, anh Tiểu Dương đến rồi."

Phó Vãn "Ừ" một tiếng: "Chuẩn bị xuất phát, con mang cả chảo theo."

Hệ thống mỹ thực: [... ]

Hệ thống thấy rất mơ hò, đây... đây là định đi nấu cơm à?

Triệu Dương tới đón bọn họ, Phó Vãn dẫn Đoàn Đoàn tới cửa thì nhìn thấy một chiếc xe màu đen, nói: “Chúng tôi không lên xe nữa."

Chắc là cậu ấy không biết cô cần xe để làm gì.

Triệu Dương sửng sốt, hả? Không lên xe?

Triệu Dương gãi gãi đầu: "Vậy tôi gọi xe khác cho đầu bếp nhé, hay là để tôi gọi DiDi2"

Phó Văn nói một câu "Không cần" rồi dắt Đoàn Đoàn đi vào đêm tối.

Triệu Dương cũng không dám nghi ngờ hành động quái dị của Phó Vãn, cậu ấy ngồi trên xe, nói: "Đầu bếp Phó, tôi đợi hai người ở nhà.”

Bàn tay hơi lạnh lẽo của Phó Vãn nắm chặt lấy tay Đoàn Đoàn, cậu bé bước đi như thường lệ nhưng lại thấy có điều gì đó bất thường.

Cảnh đường phố chung quanh nhanh chóng tụt lại phía sau như một bộ phim tua ngược, nhanh đến mức cậu bé khó có thể nhìn rõ.

Lúc ngắng đầu lên, Đoàn Đoàn nhìn thấy một tòa nhà giống như cung điện trước mặt, há to miệng: "Oa, đẹp quá."

Phó Vãn dẫn theo Đoàn Đoàn đi vào, mấy người đang ngồi chờ trong nhà lập tức thấy hai người, vội vàng nghênh đón.

Đây là lần đầu tiên bà Tiết gặp Phó Vãn, mặc dù đã nghe chồng mình nói rằng Phó Vãn cực kỳ trẻ tuổi, nhưng khi nhìn thấy thì vẫn vô cùng kinh ngạc.

Cô mặc một chiếc váy trắng cổ điển, tóc dài xõa xuống vai, khuôn mặt xinh đẹp thoát tục, nếu không nói đến khí chất, thì cô giống như một cô gái trẻ tuổi vừa mới bước vào sân trường đại học.

Lý Mỹ Phượng chào hỏi xong thì căng thẳng nói: "Đầu bếp Phó, Nguyệt Nhi nói rằng Trần thiên sư đã ôm em trai mình đi mắt, tôi lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó."

Sáng nay Đàm Kinh Nghiệp đã qua đời, Trần Lệ điên rồi, em trai thì lại bị người ta ôm đi mắt, hai vợ chồng họ lo lắng Đàm Nguyệt Nhi còn nhỏ không chịu đựng được, sau khi suy nghĩ một hồi thì vẫn đón Đàm Nguyệt Nhi về nhà ở tạm.

Lúc này cô ấy đã ngủ.

Vẻ mặt Phó Vãn rất bình tĩnh, thấy vậy thì mọi người mới thấy yên tâm hơn một chút. Triệu Côn Minh liên tục nhìn về phía sau rồi mắng một câu: "Triệu Dương lại làm gì vậy, sao còn chưa vào?”

Đoàn Đoàn khiêng chảo, ngoan ngoãn nói: "Chú Triệu, cháu và mẹ ởđi bộ tới."

Sắc mặt Triệu Côn Minh lập tức trở nên rất khó coi, em trai mình đúng là không hiểu chuyện, bảo là lái xe đi đón đầu bếp Phó, kết quả là lại để cho hai mẹ con họ đi bộ tới.

Trên đường xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?

Lúc đang nghĩ nghe thấy tiếng đoàn xe đậu ở cửa, không lâu sau liên nghe thấy tiếng bước chân của Triệu Dương. Người còn chưa vào mà giọng nói đã vào trước: "Anh trai chị dâu, đều bếp Phó dẫn Đoàn Đoàn đi bộ tới chứ không ngồi xe của em, có lẽ là phải chờ họ một lát... Đầu bếp Phó?"

Triệu Dương ngơ ngác nhìn Phó Vãn đang ngồi ở phòng khách uống trà.

Không, không đúng.

Cậu ấy lái xe về mà còn không nhanh bằng hai người họ à?

Vừa rồi Phó Vãn đã dùng thuật đi nhanh.

Mọi người âm thầm cảm thấy kinh sợ, ánh mắt nhìn về phía Phó Văn lại càng tràn ngập sự kính trọng.

Bà Tiết cố nén nước mắt, thành khẩn xin lỗi Phó Vãn: "Phó đại sư, xin cô giúp Định Khôn chúng tôi, đây đều là lỗi của tôi."

Phó Vãn ngước mắt nhìn, không nói gì.

Đồng hồ trong phòng hiển thị đã đến 23 giờ 45 phút, Phó Vãn đứng dậy đi ra ngoài. Mọi người thấy thế thì giật mình, vội vàng đuổi theo.

Phó Văn đi vòng qua những tòa nhà thấp và đi thẳng vào vườn nho của nhà họ Triệu.
Bình Luận (0)
Comment