Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn (Dịch Full)

Chương 66 - Chương 65:

Chương 65: Chương 65:Chương 65:

Chương 65:

"Là của tôi" Vương Phong vui mừng kêu lên, lập tức đi lấy lại xe điện nhỏ của mình. Con xe điện này rất bền, ngoài việc bị dính một ít bụi ra thì chưa bị hỏng, vẫn có thể cưỡi được.

Vương Phong nhìn hộp giao đồ ăn, tim đập loạn xạ sau mười lăm phút chuẩn bị tinh thần, cong ngón tay hoa lan chỉ run rây mở ra một khe hở. Hộp giao đồ ăn trống rỗng đến nỗi một con chuột cũng có thể bỏ chạy. Con quỷ nhỏ trốn trong hộp giao đồ ăn đêm qua đã thực sự biến mắt.

Vương Phong chợt cảm thấy may mắn vì sống sót sau thảm họa. Cuộc đời không cho phép anh ấy phải đau buôn nên chỉ cần sống sót thì anh ấy phải tiếp tục kiếm tiền.

Vương Phong lại bắt đầu nhận đơn đặt hàng và giao đồ ăn. Thái độ giao đồ ăn của anh ấy luôn rất tốt, hôm nay anh ấy gặp một, hai khách hàng tips thưởng cho anh ây.

Tuy nhiên, sau khi chứng kiến chuyện tối qua, Vương Phong sợ đến mức không dám nhận, vội vàng trả lại cho khách.

Một ngày bận rộn khiến Vương Phong gần như quên mất chuyện xảy ra đêm qua, cho đến khi sắc trời tối sầm, khi đang ngồi trên xe điện để ăn bánh mì và uống nước khoáng, sau lưng anh ấy vang lên một giọng nói: "Ba, con cũng muốn uống nước.”

Động tác đang ngắng đầu uống nước của Vương Phong bỗng cứng đờ Giọng nói này... !

Anh ấy quay lại thì thấy rằng nữ quỷ nhỏ lại tới nữa

Không phải, tại sao cô nhóc này lại gọi anh ấy là ba.

Vương Phong vẫn còn độc thân, anh ấy đang cố kiếm thêm tiền trong thành phố hết năm nay, sau đó trở về quê hương để hẹn hò trong dịp Tết Nguyên Đán nhằm tìm một cô gái tốt cho mình.

Quỷ nữ nhỏ lặng lẽ leo lên hộp đựng đồ ăn của Vương Phong, ngồi khoanh chân ở phía trên, cúi đầu nhìn Vương Phong, giọng nói khàn khàn tiếp tục: "Con về nhà giúp ba dọn phòng.”

Giống như yêu cầu được khen ngợi.

Vương Phong bị dọa sợ hãi đến mức ngay lập tức hiểu ra,"ngôi nhà" mà nữ quỷ nhỏ nói đến không phải là ngôi nhà số 04 đêm qua mà là nhà của anh ấy. Nữ quỷ nhỏ này ở nhà anh ấy vào ban ngày...

Không phải! Làm sao cô nhóc biết địa chỉ nhà của anh ấy?

Vương Phong cảm thấy ớn lạnh sống lưng, sợ hãi đến phát điên. Anh ấy đi đâu, nữ quỷ nhỏ đi đó, anh ấy ra ngoài ship đồ cô nhóc cũng đi theo, không hề sợ hãi chút nào. Càng về đêm, Vương Phong càng không dám quay lại căn nhà thuê. Môi trường ngoài trời rộng rãi khiến anh ấy có cảm giác an toàn hơn căn nhà thuê nhỏ. Dù sao trên đường thỉnh thoảng anh ấy cũng có thể gặp được vài người qua đường, còn khi trở về nhà thuê, anh ấy sẽ phải đối mặt với nữ quỷ nhỏ một mình.

Vương Phong cưỡi một con xe điện nhỏ chạy loạn xạ trên đường, khi đi ngang qua cây hòe già, anh ấy ngạc nhiên khi thấy Phó Văãn lại bước từ trong xe ra. Hơn nữa cũng có khá nhiều thực khách.

Vương Phong như gặp lại người thân sau một thời gian dài xa cách, anh ấy vội vàng nhảy xuống xe điện, bò trên mặt đất chạy về phía quầy bán đồ ăn, kêu lên: "Bà chủ, cứu tôi với."

Bọn người Triệu Dương nhìn về hướng ngón tay Vương Phong chỉ nhưng không thấy được nữ quỷ nhỏ trên hộp giao đồ ăn.

Tuy nhiên, Đoàn Đoàn lại cảm thấy việc trẻ ngôi lên thùng giao đồ ăn rất nguy hiểm.

Phó Vãn đang cầm muôi sắt rót nước sôi vào tô mì, cô thản nhiên ngước mắt nhìn hộp giao đồ ăn.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, quỷ nữ nhỏ nhảy ra khỏi hộp cơm, bỏ chạy không dấu vết.

Vương Phong không thể tin được, chạy trốn ư?

Anh ấy tận mắt chứng kiến, bà chủ chỉ hơi ngước mắt lên mà đã khiến cho nữ quỷ nhỏ kiêu ngạo báy lâu nay chạy trốn ư?

Gặp chân thần thật rồi, anh ấy gặp được bậc thầy rồi.

Vương Phong ngã trên mặt đắt, dở khóc dở cười: "Cám ơn bà chủ, nó bị cô dọa bỏ chạy rồi."

Phó Vãn đậy nắp từng tô mì lại, chậm rãi nói: "Nó đang ở nắp cống."

Vương Phong nhìn về phía nắp cống cách đó hơn mười mét, mơ hồ có thể nhìn thấy một đôi mắt đen sáng bóng đang lén lút nhìn chăm chú bọn họ, nếu không chú ý anh ấy cũng chỉ tưởng rằng đó là một đôi mắt chuột.

Vương Phong: "...”

Vẫn chưa rời đi! Tất cả là do anh ấy.

Nhưng hóa ra bà chủ này thực sự có thể nhìn thấy ma nên mới cố ý đòi anh ấy 518 tệ cho một tô mì ăn liền sao? Sáng hôm qua còn cố tình yêu cầu con trai đưa cho anh ấy chai nước thần tiên?

Triệu Dương nhịn không được nói: "Trong cống? Ở đâu? Tại sao không nhìn thấy?"

Phó Vãn: "Muốn xem không?"

Triệu Dương lập tức sững sờ, lắc đầu.

Quên đi, mặc dù nhìn thấy ma rất thú vị, nhưng cậu ấy vẫn không muốn trải qua nữa...

Mọi người đều cảm thấy thoải mái khi có Phó Vẫn ở đây, mùi mì ăn liền trong không khí khiến họ nuốt nước bọt.

Mì gói thơm quá

Là thành viên nhỏ tuổi nhất trong đội, Iriệu Dương và Đàm Nguyệt Nhi lập tức đứng dậy đi tới quây bán đồ ăn, bưng bát mì ăn liền đến chiếc bàn nhỏ. Tối nay đầu bếp Phó mời ăn tối, Triệu Dương luôn cảm thấy đây không còn là một bát mì ăn liền đơn giản nữal

Trong vòng hai phút, cậu ấy mở nắp và dùng đũa phết mì chưa ngâm. Mùi thơm của mì gói lan khắp nơi khiến Vương Phong vốn đã đói bụng phải khó khăn nuốt xuống.

Vương Phong nghĩ thầm, mặc dù 518 tệ cho một tô mì ăn liền quả thực rất đắt, nhưng anh ấy vẫn có thể cắn răng mua được.

Triệu Côn Minh nhìn thấy em trai mình khuấy mì ăn liền điêu luyện, lập tức tức giận nói: "Không có quy củ! Đầu bếp Phó còn chưa ngồi xuống, sao em lại động đũa?!"

Triệu Dương cầm đũa dừng lại, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy xấu hỗ. Anh à, em xin lỗi, em hiểu rồi.

Cậu ấy thực sự sai rồi.

"Đầu bếp Phó, Đoàn Đoàn, mời ngồi." Triệu Dương lập tức đứng dậy, định nhường chỗ.

Phó Vãn không hề lay động, Đoàn Đoàn nhớ mẹ đã nói với mình rằng mì ăn liền không tốt cho sức khỏe nên sẽ không cho nhóc mì ăn liền, dù nhóc thấy ngon, cũng rất háu ăn nhưng vẫn biết điều mà đứng bên cạnh Phó Văn, không đi qua ăn.

Phó Vãn: "Ngồi đi."

"Tối nay là tôi đãi, giảm giá còn 88888 một bát."

Phó Vãn tự cảm thấy đó là điều đương nhiên, chính cô tự mình xé túi đóng gói mì ăn liền, đổ gia vị, thậm chí còn đun cả nước sôi.

Cô đã làm từng bước của một quá trình nấu ăn phức tạp như vậy. Hiễn nhiên điều này có thể gọi là "Tối nay tôi đãi."

Quả thực là cô ấy đãi bữa tối, nhưng họ phải trả tiền.

Làm thủ lĩnh nghèo của Thiên Cực Huyền Môn đã lâu, Phó Vãn cũng muốn trải nghiệm cảm giác có sáu con số trong túi là như thế nào.

Vương Phong sốc đến mức suýt nữa rơi lệ. Bao nhiêu?

Tám vạn tám trăm tám tám? Một chén mì tôm Khang Sư Phụ ư? Vương Phong đang định nói với Phó Vãn rằng anh ấy cũng muốn một bát nhưng phải nuốt ngược lại, số tiền một năm anh ấy kiếm được cũng không bằng số tiền một tô mì ăn liên.

Nhưng Vương Phong lại không dám rời đi, nữ quỷ nhỏ vẫn rúc vào dưới cống thoát nước cách đó hơn mười mét trộm nhìn anh ấy, anh ấy chỉ có thể liếm liếm đôi môi khô khốc, ngồi xuống tế đàn dưới gốc cây hòe già.

Triệu Côn Minh và những người khác không cảm thấy cái giá này của Phó Vãn có vấn đề gì. Một tô mì ăn liền chỉ có giá 8 vạn 8 nhân dân tệ, riêng ba người nhà họ Triệu bọn họ chẳng qua chỉ có 30 vạn.

Ba mươi vạn thôi, hai vợ chồng chạy khắp nơi cầu con, những năm này khổ sở tốn kém chẳng lẽ chỉ có 30 vạn?

Tiết Quốc Thành và Tề Tú Lan cảm thấy giá này cực kì tốt, thậm chí còn khiến họ cảm thấy Phó Vãn đã lỗ rồi.

Đó chính là người đã cứu sinh hồn con trai mình khỏi bàn tay của tên Thiên sư nửa người nửa yêu kia, còn tự mình đưa hồn về cơ thế!

Con trai họ thực sự đã tỉnh dậy. Chưa kể Nguyệt Nhi, chị Phó Vãn đã giúp cô ấy đưa sáu chị em ruột của mình xuống âm phủ để được siêu độ, 8 vạn 8 thì tính là gì chứ?

Nguyệt Nhi hiện là một tiểu thư giàu có với tài sản ròng hơn 100 triệu nhân dân tệ! Không thiếu tiền.

Vương Phong nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ biến hóa, trong lòng không khỏi gật đầu. Cái giá này đối với những người giàu có này có phải cũng không thể chấp nhận được không?

Kết quả, Triệu Dương vỗ vỗ chiếc bàn gỗ nhỏ nói: "Đầu bếp Phó, cô chỉ tính 8 vạn 8 cho một tô mì ăn liền Khang Sư Phụ thơm ngon tuyệt thế thôi ư? Tôi đề nghị cô thêm một con số tám nữa vào cuối."

Vương Phong: "..."

Vương Phong trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc.

Anh ấy quả thực không hiểu rõ về thế giới của những người giàu có. Nghe một bàn thực khách lớn nghị luận, trong lòng Vương Phong đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, có lẽ anh ấy không có biện pháp để giải quyết nữ quỷ nhỏ kia. Suy cho cùng, khó có thể nói tô mì ăn liền bán với giá 518 tệ đêm hôm kia có còn giá đó trong tối nay hay không.

Tăng giá trên thực tế là một chiến thuật hữu ích với các thương nhân. Phó Vẫn nói một cách chính đáng: "Tôi là đầu bếp, không phải kẻ lừa đảo đến từ miền bắc Myanmar."

Phó Vãn ban đầu không biết chuyện gì đang xảy ra ở miền bắc Myanmar, nhưng cô đã hiểu sau khi đọc tin tức trên mạng gân đây. Hang lừa đảo điện tử!

Triệu Dương không khỏi thực lòng khâm phục sự chính trực của Phó Vãn, lại ngồi xuống dùng đũa khuấy đều mì ăn liền đã ngâm.

Mọi người cúi đầu ăn, thưởng thức vị ngon của mì ăn liền.

Đó vẫn là hương vị nguyên bản của mì Kang Sư Phụ.

Nếu trước đó nhìn thấy cảnh tượng này, Vương Phong hẳn sẽ cho rằng những người này có quá nhiều tiền đến nỗi không có nơi xài, phải ra ngoài ăn mì ăn chơi, nhưng bây giờ anh ấy mơ hồ nhìn ra được có gì đó không bình thường.

Ăn mì tôm ở nơi này cái gì chứ, rõ ràng là thuốc tiên cứu mạng! Chỉ là loại thuốc tiên này quá đắt, số tiền tiết kiệm của anh ấy cũng không lên tới 8 vạn.

Hệ thống mỹ thực: [Chúc mừng ký chủ đã thu được khách quen+1, khách hàng quen+2... khách quen +4. Tiến độ nhiệm vụ đạt được: Ihu được khách quen (4/5)]

Trong số sáu người trong nhóm này, Nguyệt Nhi và Tê Tú Lan lần đầu tiên đến đây nên không thể tính là khách quen được.

Hệ thống mỹ thực mừng rỡ, may là nó đã làm tốt nhiệm vụ này, hehe. Nó đúng là một đứa nhóc nhỏ lanh lợi mà.

Những người đàn ông trưởng thành ăn rất nhanh, Lý Mỹ Phượng và những người khác mới ăn xong được nửa, nhưng Tiết Quốc Thành và những người khác đã ăn xong bữa.

Tiết Quốc Thành nhìn cây hòe già chướng mắt kia, lập tức nói: "Đầu bếp Phó, nơi này quả thực không sạch sẽ lắm, nếu cô muốn mở quán thì tôi sẽ tìm một địa điểm tốt cho cô."

Con mẹ nói

Chú Tiết thật xảo quyệt mà, giỏi xây dựng mối quan hệ như vậy ư? Triệu Dương ngay cả miệng cũng chưa kịp lau, lập tức chân chó mà nói: "Đầu bếp Phó, tôi nghĩ thiết bị của cô cũng cần phải thay thé. Tắt cả đồ đạc của đầu bếp hàng đầu đều phải là loại tốt nhất. Nếu cô không phiền có thể để nhà họ Triệu chúng tôi chuẩn bị nó cho cô được không?”

Lý Mỹ Phượng và những người khác vẫn đang ăn mì gói, chiếc bàn nhỏ ở quán ăn vặt đêm khuya quá nhỏ, khu vực xung quanh bàn ăn không được chiếu sáng đủ, phía bên này ăn cũng không thể thoải mái được

Đây là lần đầu tiên Đàm Nguyệt Nhi ăn cơm trong một môi trường như vậy, cô ấy cũng không quen VỚI việc này. .

Lý Mỹ Phượng cũng ngắng đầu rồi thuận miệng nói: "Đúng vậy, đầu bếp Phó, cô nghĩ đi, nếu không chúng thay thế các phụ kiện trên bàn cho cô nhé? Như vậy cũng dễ dàng thu hút thực khách hơn.”

Nguyệt Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: "Đầu bếp Phó, chị có cần khách không? Em có thể mời các bạn cùng lớp đến ủng hộ chị. Đúng không, chú Tiểu Dương." Dựa theo bối phận, Nguyệt Nhi làm con gái đỡ đầu của Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng quả thực phải gọi Triệu Dương là chú.

Triệu Dương nhận được ánh mắt của cháu gái, lập tức bắt chuyện nói: "Đúng vậy! Ở trên đại học tôi cũng có rất nhiều bạn học, tôi sẽ gọi tất cả bọn họ đến đây."

Tiết Quốc Thành cùng Tể Tú Lan nhìn người nhà họ Triệu đối diện, trong lòng có chút điên cuồng.

Thật là một sai lầm mài

Bọn họ không thể hai chọi bốn được

Mặc dù bây giờ tên nhóc Định Khôn đã tỉnh lại nhưng vẫn đang hồi phục trong bệnh viện nên không còn cách nào.

Đây, đây là một cuộc chiến không khói thuốc!

Bây giờ còn quan tâm đến quan hệ của hai nhà làm gì chứ?

Phó Vãn: "Tôi rất thích vị trí này."

Cây hòe cổ thụ này đã sống hàng trăm năm, là loài tốt nhất để lấy bóng mát. Hơn nữa, cây hòe vốn có là vật thuần âm nên mùa hè ở dưới đây vô cùng mát mẻ.

Tiết Quốc Thành và Tễ Tú Lan nghe vậy có hơi ủ rũ, Phó Văn lại đổi giọng nói: "Nhưng những cái bàn nhỏ này của tôi quả thực có thể thay thế được."

Oa-l

Mọi người có mặt lập tức ngắng đầu lên, nhìn thẳng vào Phó Vãn. Không sợ Phó Vẫn sẽ đưa ra yêu cầu, chỉ sợ Phó Vãn không yêu cầu! Tiết Quốc Thành lập tức nói: "Đầu bếp Phó, cô cần loại bàn nhỏ nào? Tôi đây quen ông chủ Tôn của Công ty Gỗ, dù cô muốn loại gỗ như thế nào thì tôi cũng sẽ chuẩn bị loại gỗ cô muốn trong thời gian sớm nhất."

Gà tặc! Phó Vãn: "Dùng gỗ sẫm màu và gỗ thông ghép lại làm bàn gỗ. Tôi muốn tổng cộng chín bàn."
Bình Luận (0)
Comment