Chương 80:
Chương 80:Chương 80:
Chương 80:
Vương Phong bắt lực nhìn hành động vô cùng cần thận của những cảnh sát xung quanh. Đã bao giờ anh ấy dám nghĩ đến trải nghiệm kỳ diệu này đâu? Vương Phong rất hợp tác, bị đưa đi kiểm tra ngay trong đêm. Cán bộ cảnh sát Phùng Kiện và các đồng nghiệp khác cũng đều không về nhà. Kết quả cũng được đưa ra khá nhanh, đúng lúc mây người Phùng Kiện đang ăn mì tôm.
Báo cáo xét nghiệm cho thấy Vương Phong hoàn toàn bình thường, không tiêm hoặc sử dụng ma túy cấm, trạng thái tinh thần tốt.
Không sử dụng ma túy, tinh thần bình thường, nhưng lại có thể tìm ra vị trí thi thể của Trương Ngạn Khanh. Ngoài bản thân Vương Phong là hung thủ, không còn lời giải thích nào khác.
Nhưng Vương Phong có bằng chứng ngoại phạm. Trương Ngạn Khanh mất tích vào hai giờ chiều ba tháng trước, mà lúc đó Vương Phong mới vừa giao thức ăn xong, đang ăn mì trong quán. Camera của quán mì đó vẫn ghi lại được hình ảnh của anh ấy.
Mặt Phùng Kiện nhăn nhó, lẽ nào một cảnh sát như anh ấy lại phải chấp nhận lời giải thích "báo mộng” kỳ quặc này?
Cảnh sát một lần nữa thẳm vấn Vương Phong: "Irước tiên, chúng tôi giả sử theo lời anh nói là báo mộng, vậy anh có biết tại sao Trương Ngạn Khanh chết đuối trong bể tự hoại bỏ hoang không?”
Đây là án mạng hay tai nạn?
Vương Phong nghĩ đến cậu bé mập mạp đó, khóe miệng run rây nói: "Cậu nhóc nói rằng mình đi thám hiểm đầu thôn hoang vắng, vì ăn quả chưa chín trên đường nên bị tiêu chảy, muốn đi vệ sinh, sau đó không may ngã vào đó."
Đây không phải là án mạng mà là tai nạn.
Cảnh sát chỉ ghi lại lời khai của Vương Phong, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng.
Sau khi điều tra, họ xác định Vương Phong không liên quan đến việc cậu bé Trương Ngạn Khanh chết đuối trong bễể tự hoại. Không có bằng chứng thì buộc phải thả người.
Phùng Kiện nhìn Vương Phong được thả ra, anh ấy có chút hoang mang. Nếu thế giới này thực sự có chuyện báo mộng, tại sao cậu nhóc Trương Ngạn Khanh không báo mộng cho cha mẹ?
Hoặc ít nhất, tại sao không báo mộng trực tiếp cho cảnh sát? Tại sao lại phải tìm đến một anh chàng giao hàng ngoài đời chưa từng quen biết?
Phùng Kiện không tài nào hiểu nổi, nhưng vẫn nở nụ cười, đích thân đưa Vương Phong ra khỏi đồn cảnh sát, vỗ vai anh ấy nói: "Tiểu Vương, cảm ơn anh đã cung cấp manh mối, phần thưởng của anh mấy ngày tới sẽ được giao đến. Trời đã khuya rồi, anh cũng về nghỉ ngơi đi."
Nói xong, Phùng Kiện vẫy tay chào rồi quay trở lại đồn cảnh sát. Vừa mới ngồi xuống ghế, còn chưa nóng mông, anh ấy đã thấy một bóng người xuất hiện trước cửa đồn.
Vương Phong đây cửa bước vào.
Phùng Kiện ngạc nhiên nhìn anh chàng giao hàng vô cùng nhiệt tình này, mỉm cười hỏi: "Tiểu Vương, sao anh lại quay lại? Có bỏ sót gì sao?” Vương Phong gãi đầu, vẻ mặt khá lúng túng, anh ấy hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, nói một tràng lời thoại đã được chuẩn bị từ trước: "À, tôi lại đến báo án."
Lúc này, tất cả cảnh sát trong đồn cảnh sát đều đổ dồn ánh mắt về phía Vương Phong.
Sao anh ấy lại báo án liên tục vậy?
Vương Phong nhắm mắt lại nhưng vẫn cảm nhận được vô số ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, anh ấy nói một hơi: "Lần này tôi báo án về vụ mắt tích của bé gái Lưu Viện hai tháng trước."
Mọi người nhìn chằm chằm vào Vương Phong, Phùng Kiện hỏi: "Lại là báo mộng?”
Vương Phong: "Ừm."
Tất cả cảnh sát đều rối như tơ VÒ. Mặt trời lên cao, từ nhà máy gỗ vọng ra tiếng ồn ào lạnh lẽo của các loại máy móc hoạt động, khắp nơi đều là mùn cưa.
Một đoàn cán bộ thị sát đang ởi tham quan nhà máy, giám đốc nhà máy ân cần đi theo sau hai vị tổng giám đốc.
Tổng giám đốc Tôn của Công ty gỗ Tôn thị buồn bực nhìn Tiết Quốc Thành: "Lão Thiết, ông chỉ muốn đặt làm bàn ăn, cứ cử người tới làm là được rồi, sao phải đích thân đến đây chứ?"
"Định Khôn con trai ông không phải mới tỉnh lại sao? Không đi chăm sóc con trai cho tử tế, quan tâm đến bàn ăn làm gì?" Tiết Quốc Thành cười bí ẩn: "Chuyện này ông không cần quan tâm, tôi không ngờ nhà máy ông lại có hiệu suất cao như vậy, hôm nay đã làm xong rồi." Tiết Quốc Thành nhìn quanh xưởng, nhìn số ít công nhân bên trong, ngạc nhiên nói: "Nhà máy của ông có hiệu suất cao như vậy, sao lại có ít công nhân thế?" Vị giám đốc đi theo sau sắc mặt thoáng chốc thay đổi, vội vàng nói: "Tiết tổng, nhà máy gỗ Hưng Vượng của chúng tôi làm việc theo ca, ban đêm cũng có người làm việc. `
Thời buổi này, nhiều nhà máy đều làm việc ba ca một ngày, nhưng hiệu suất cao như vậy vẫn khiến Tiết Quốc Thành cảm thấy rất kinh ngạc. Nhưng Tiết Quốc Thành cũng không tiện hỏi nhiều về bí mật của người ta, lập tức đi kiểm tra bộ bàn ghế ông ấy đặt làm.
Chiếc bàn gỗ nhỏ gấp gọn được làm bằng gỗ mun và gỗ thông theo yêu cầu của Tiết Quốc Thành, hai loại gỗ chọn màu sắc tương tự nhau, xung quanh được chà nhám rất phẳng phiu.
Ngoài chiếc bàn gỗ nhỏ, tất nhiên còn có ghế ngồi cho khách, cũng là kiểu gấp gọn. Theo yêu cầu của Phó Vãn, dùng gỗ mun và gỗ thông làm riêng. Và cả đôi đũa gỗ mà Phó Vãn yêu cầu làm bằng gỗ đào thượng hạng nữa, đều là đũa trơn không có hoa văn.
Tiết Quốc Thành: "Tốt, rất tốt, lát nữa tôi sẽ cho xe tải chở đi." Sau đó, ông ấy lại đích thân mang đến nịnh nọt đầu bếp Phó.
Nghĩ đến bùa bình an mà Phó Vãn hứa hẹn, lại nghĩ đến việc Tiết Định Khôn đã có thể đỡ người xuống giường đi được hai bước, Tiết Quốc Thành lại cảm thấy cuộc sống bắt đầu có hy Vọng.
"Tổng giám đốc Tôn, giám đốc Ngô, có vài chiếc xe cảnh sát đang đi tới đây." Bảo vệ ở cổng vội vàng chạy đến báo cáo.
Sắc mặt Tổng giám đốc Tôn hơi thay đổi, lập tức nói: "Tôi không nghe nói là có kiểm tra môi trường mà, đây là đến đột xuất à?"
Giám đốc Ngô cho rằng không có vấn đề gì, cảnh sát có thể bắt được gì chứ. Tuy nhiên, xe cảnh sát không đi vào nhà máy mà lại đi về phía ngọn núi lớn cách nhà máy không xa, dừng lại dưới chân núi.
Tiết Quốc Thành và Tổng giám đốc Tôn đứng ở cổng nhà máy nhìn về phía đám đông đen kịt ở xa, có chút tò mò. Họ đến đây để làm gì vậy?
Chỉ chốc lát sau, tin tức đã được truyền đến, nhân viên bảo vệ kinh ngạc nói: "Nghe nói có một anh chàng giao hàng có manh mối, dẫn cảnh sát lên núi tìm thi thể bé gái mất tích hai tháng trước.”
Phùng Kiện khiếp sợ nhìn chằm chằm vào chiếc bao phân bón hóa học vừa được mang ra.
Chiếc bao tải da rắn màu trắng phình to, mở ra quả nhiên là hài cốt, nhìn qua là biết đó là hài cốt của trẻ em.
Tất cả cảnh sát có mặt đều há hốc mồm nhìn Vương Phong.
Lại tìm thấy rồi.
Vương Phong lai nói mình được báo mộng, lần này là bé gái sáu tuổi Lưu Viện bị ném xác trong hang động trên núi sâu.
Lúc đầu, mấy người Phùng Kiện còn nghỉ ngờ, nhưng khi nhìn thấy chiếc bao hài cốt, tất cả mọi người đều ngớ ra.
Hỏi Vương Phong, anh ấy chỉ nói rằng mình được báo mộng. Một cảnh sát nhỏ lắp bắp hỏi: "Đội trưởng, chúng ta còn đưa anh ấy đi xét nghiệm chất kích thích nữa không?”
Mới lấy máu chưa được 24 tiếng mà.
Phùng Kiện:”"..."
Chết tiệt, thật ghê rợn!
Cũng giống như bé trai Trương Ngạn Khanh trước đây, theo điều tra, Vương Phong vẫn không có bát kỳ liên hệ nào với vụ việc của bé gái Lưu Viện trong khoảng thời gian xảy ra vụ việc.
Sau đó, họ lại thấy Vương Phong ngượng ngùng giơ tay lên: "À, một ngày chỉ được báo án một lần thôi à2"
Mặt Phùng Kiện giật liên hồi, tim đập thình thịch: “Anh, anh đừng nói với tôi là anh còn muốn báo án nữa đấy, lại là báo mộng tìm thi thể à?" Vương Phong gật đầu ngượng ngùng.
Mới đây thôi mà.
Ngoài Tư Tư có tro cốt và bé Đậu Đậu nhỏ nhất bị cha mẹ hỏa táng sau khi chết ra, mấy đứa nhóc xui xẻo không kịp đi theo quỷ sai đến Âm Giới đầu thai, mơ mơ hồ hồ bị Quỷ Mẫu chặn đường bắt đi.