Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn (Dịch Full)

Chương 86 - Chương 85

Chương 85 Chương 85Chương 85

Chương 85

Tạ Khiêm mỉm cười: "Cảnh sát Phùng có gì cứ nói thẳng."

Phùng Kiện ho khan một tiếng, hơi ngượng ngùng nói: "Chuyên gia Tạ, bùa chú của anh cũng khá hữu ích..."

Tạ Khiêm hiểu ngay ý của Phùng Kiện. Là cảnh sát, họ thường xuyên gặp nguy hiểm hơn người bình thường rất nhiều, cậu ấy nói: "Xin lỗi cảnh sát Phùng, bùa bình an rất khó vẽ, bùa bình an tôi có là do sư phụ tôi cố ý vẽ cho tôi, trên đó có bát tự sinh thần của tôi, người khác không dùng được."

"Nếu các anh muốn, lần sau tôi sẽ gọi điện thoại cho sư phụ xin cho các anh." Có người hỏi: "Giá cả thế nào?"

Tạ Khiêm nghĩ lại giá bùa bình an của thầy mình, mỉm cười nói: "Có hơi đắt." "Bùa bình an loại rẻ nhất là 188. 000 đồng."

Tạ Khiêm tạm thời không nói đến giá bùa bình an loại cao cấp, cũng phải bằng giá một căn hộ chung cư bình dân ở thành phố lớn.

Giá cả này khiến mấy người Phùng Kiện khiếp sợ chùn bước, đúng là quá đắt rồi.

Phùng Kiện không phải là người sợ chết, anh ấy chỉ nghĩ bùa chú có thể tăng hiệu suất phá án lên thôi.

Một cảnh sát trẻ cầm điện thoại lắm bẩm: "Nhưng Phó Vãn vẽ bùa bình an cho người ta ăn cơm chiên.”

Tạ Khiêm giật mình, lấy điện thoại ra, tìm kiếm kênh "Đoàn Đoàn và quán ăn của mẹ", mở video livestream của Phó Vẫn ra.

Một gói khăn giấy X tổng cộng 100 tờ, lúc này Phó Văn đã vẽ xong toàn bộ, nhét khăn giấy lại vào hộp.

Đến quán ăn cơm, cung cấp giấy ăn cho khách không phải rất bình thường sao? [Mọi người đều ngán ngắm, một gói khăn giấy 100 tờ bị cô ta vẽ bản hết, tôi có thói quen sạch sẽ, không bao giờ dùng khăn giấy mà người khác đã chạm vào. ] [Quán ven đường vốn dĩ đã không vệ sinh, cô ta còn làm vậy nữa, tôi nhìn thấy lan can quán ăn của cô ta có vẻ rỉ sét, trông như đồ secondhand ý. ]

[Cô ta muốn lợi dụng vẽ bùa để câu view ư? Bây giờ mấy ai tin vào bùa chú nữa? Livestream nửa tiếng rồi mà có ai đến quán ăn của cô ta chưa? Nếu không phải cô ta xinh đẹp, người xem đã bỏ đi từ lâu rồi. ]

Phó Vãn vẫn bình thản như thường, Triệu Dương lại lo lắng vội vàng tắt livestream, vào nhóm chat hóng hót.

Giới trẻ ngày nay hầu như đều là cú đêm, giờ này vẫn chưa ngủ, vừa thấy Triệu Dương chia sẻ, lập tức rộn ràng hết cả lên.

[Tôn Xương Minh: Livestream ư? Triệu Dương, cậu cũng sa đọa đến mức xem livestream của hot girl rồi à?]

[iệu Dương: @Iôn Xương Minh, dạo này cậu tốt nhất nên cần thận chút đi, đừng cười ngây ngô nữa. ]

Triệu Dương nhớ đến ánh mắt đầy ấn ý của Phó Vãn khi cô nghe thấy xưởng gỗ Tôn thị, cậu ấy biết ngay nhà họ Tôn có thể sẽ gặp chuyện, nhưng cậu ấy cũng không tiện nói rõ.

[Tôn Xương Minh: Có ý gì?]

Thánh ăn dưa Chu Thiên Lỗi làm sao có thể bỏ qua được tin tức này, xem một vòng livestream xong, bắt đầu quay lại bình luận:

[Chu Thiên Lỗi: !!I Là Phó Vãn, thật sự là Phó Vãn! Hóa ra cô ta vẫn chưa chết. ]

[Tề Nhược Nhược: Ôi ô ô ô ô Phó Vẫn vậy mà đi bán cơm chiên ven đường, trước kia cô ấy cũng là tiểu thư nhà giàu mà... Lúc nào rảnh mình nhất định sẽ đến ủng hộ cô ấy. ]

Chu Thiên Lỗi từ trước đến nay luôn là cao thủ hóng hớt, anh ta không ngại náo nhiệt, lập tức tag Phó Hiên trong nhóm chat.

[Chu Thiên Lỗi: @Phó Hiên, Phó Văn đã trở lại, hiện tại còn túng quẫn đến mức phải bán cơm chiên ven đường. Cậu thừa kế tài sản của cha mẹ cô ấy, sao không bồi thường cho cô ấy một ít tiền sinh hoạt?]

Phó Hiên không trả lời, trực tiếp rời khỏi nhóm chat. Phó Hiên thực sự chịu đủ rồi. Tề Nhược Nhược như bị mắc bệnh, ngày nào cũng lượn lờ trong vòng bạn bè của Phó Vẫn, hễ Phó Vãn đăng bài gì, dù chỉ là một con số 0. 1, họ cũng lập tức hân hoan chia sẻ lên nhóm chai. Nhìn thấy số tiền ngày càng giảm, nhà họ Phó vô cùng lo lắng. Bây giờ Chu Thiên Lỗi còn trực tiếp lên nhóm đòi bồi thường, họ làm sao có thể lờ đi được?

Tại biệt thự nhỏ của gia đình Phó ở Đông Nam Á Phật Quốc. Phó Đại Trung nắm chặt chuỗi hạt Phật trên tay, tức giận nói: "Bồi thường? Chúng ta thừa kế hợp pháp rồi, tại sao phải bồi thường?"

Nhìn thấy Phó Vãn đang đếm ngược thời gian, lòng Phó Đại Trung có chút bất an, lập tức nói ngay: "Chúng ta về nước ngay! Để tránh cho nó tự mình đi theo con đường pháp luật."

Phó Hiên hoảng hốt nói: "Ba, nhưng biệt thự của chúng ta hình như có ma, con sợ..."

Phó Đại Trung nhìn về phía tượng Phật đầu to trong nhà, cười lạnh nói: "Vậy thì mang theo Phật gia cùng nhau về. Nếu không được, chúng ta bán căn biệt thự đó đi, rồi mua căn mới."

Về nước, xem Phó Vãn kia có thể làm gì được!

Phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập bình luận, một số cư dân mạng cảm thấy không có gì thú vị nên định rời đi. Lúc này, từ xa ba thanh niên lưng còng, vẻ ngoài lưu manh xuất hiện. Nhìn qua đã biết không phải người tốt. Cư dân mạng lập tức cảm thấy có điều không ổn.

Tang Bưu và những người khác vẻ mặt kinh hãi, định nói gì đó nhưng nhìn thấy chiếc nồi lạnh băng, biết tối nay Phó Vãn không mở bán, bèn nói ngay: "Chủ quán, cho chúng tôi ba suất cơm chiên, khẩu vị tùy ý."

[Khách bình thường ư? Đến ăn cơm thật đấy à? Nhìn dáng vẻ lưu manh của bọn họ kìa, giống nhau như đúc. ]

[Đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong được không? Cứ hễ nhuộm tóc vàng, xăm mình là không được ăn cơm à?]

[Có người thật là ngây thơ, những người này rõ ràng là đến ăn trực, trông cậy bọn họ trả tiền thật ấy hả?]

Nhiều cư dân mạng bắt đầu lo lắng, cô chủ quán này lớn lên thật sự quá xinh đẹp, hơn nữa đêm khuya lại không có ai, còn dẫn theo cả đứa bé, gặp phải những tên lưu manh này lỡ bị quấy rối thì sao?

Thấy Phó Vãn không phản ứng, Tang Bưu nháy mắt ra hiệu cho đồng bọn, lập tức rút điện thoại ra mở WeChat: "Chủ quán, một chén cơm chiên bao nhiêu tiền? Chúng tôi trả tiền trước!"

Cư dân mạng trong livestream ngây ngắn cả người, đây là khách đến ăn cơm đàng hoàng sao?

Nhìn họ sốt ruột như vậy, có lẽ là đói lả rồi?

Phó Vãn mỉm cười nhẹ: "Ba suất cơm chiên của các anh là 288 tệ, bò sữa là 888 tệ."

[?7?? 285 tệ một đĩa cơm chiên? Cô xác định sao?]

[Còn 888 tệ một cốc bò sữa, đây mà là Michelin à? Quán ven đường mà đắt như vậy? Muốn cướp tiền sao?]

[Đây không phải lưu manh, mà là kẻ ngốc mới đúng ấy? Nếu không thì chính là khách mời]

Tang Bưu và những người khác trợn tròn mắt.

Tang Bưu giơ ngón tay cái với Phó Vẫn: "Chủ quán thật có lương tâm, tôi thanh toán món bò sữa trước." Tang Bưu, Tiểu Hoàng Mao và A Phi nhanh chóng quét mã thanh toán, động tác vô cùng nhanh nhẹn.

Cư dân mạng nghe thấy tiếng thông báo thanh toán WeChat trên điện thoại của Phó Văn, tưởng rằng cô chủ quán này thật sự có lương tâm, hóa ra cũng là kịch bản lừa đảo.

Sau khi thanh toán, Phó Vãn bắt đầu nấu cơm chiên, ba người họ nhanh chóng tìm chỗ ngồi.

Đoàn Đoàn thấy họ ngồi nhằm chỗ, lập tức tiến đến nói: "Anh ơi, anh không thể ngồi chỗ đó."

Tiểu Hoàng Mao đang ngồi ở chiếc bàn gỗ âm trầm, mẹ nói rằng chỉ có âm hồn mới được ngồi ở đó. Tang Bưu nhịn không được nói: "Chiếc bàn gỗ này nhỏ như vậy, hai vị trí đều không thể ngồi được? Ba người đàn ông chúng tôi phải chen chúc vào đây sao?" Phó Vãn quay đầu lại nhìn, trên mặt Tang Bưu lập tức nở một nụ cười, lan rộng trên vết sẹo trên mặt anh ta. Anh ta nhanh chóng vòng tay qua cổ Tiểu Hoàng Mao và A Phi, siết chặt, và nói: "Chủ quán, tôi đùa thôi. Ngồi đây tốt, âm áp lắm!"

[-.. Ï

[Hóa ra là những tên lừa đảo. ]

[Emm... kịch bản hiện tại của chủ quán là gì vậy? Tìm máy tên lưu manh phiền toái để thuyết phục họ ăn cơm chiên ư2 Trâu bòl] Cư dân mạng thực sự không biết phải nói gì, xem đến mức không còn lời nào để nói.

Quá giả rồi!

Nhưng Triệu Dương lại đầy mặt tức giận: “Sao lại có lưu manh đi tìm đầu bếp Phó gây phiền phức vậy?"
Bình Luận (0)
Comment