Chương 87
Chương 87Chương 87
Chương 87
Ninh Thành những ngày qua liên tiếp xảy ra chuyện kỳ lạ, gần như trong vòng một ngày, cảnh sát đã tìm thấy thi cốt của 5 đứa trẻ theo chỉ dẫn của một vị cao nhân.
Có thi thể được tìm thấy trong hố phân, có trong hang động núi sâu, có trong giếng cạn...
Thậm chí sáng sớm hôm sau, cảnh sát Ninh Thành lại vớt được một chiếc túi phân bón hóa học trên sông, bên trong ngoài một bộ thi cốt người trưởng thành còn có rất nhiều viên đá.
Có lẽ là khi còn sống người này đã bị nhét vào túi, sau đó bị đá dìm xuống đáy sông. Vương Phong cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi khó tả, không biết vì sao hai ngày nay anh ấy luôn có cảm giác bị ai đó theo dõi.
Vương Phong thường xuyên quay đầu lại nhìn, phía sau không có bóng người nào, nhưng cảm giác bị ai đó theo dõi như bóng với hình như vẫn đeo bám lây anh ấy.
Theo khả năng "báo mộng tìm thi" của anh ấy, ngoại trừ Tư Tư và Đậu Đậu ra, thi thể của năm con ma quỷ còn lại đã được tìm thấy.
Vương Phong cảm thấy rất bất an, việc cảnh sát dựa vào khả năng "báo mộng tìm thi" của anh ấy để tìm kiếm thi thể của trẻ em chắc chắn không thể giấu giễm được, việc tìm ra thi thể trẻ em có thể sẽ được đối chiếu với thông tin của người nhà, xác định tên của những đứa trẻ đó.
Vương Phong biết rằng mấy con ma quỷ này đặc biệt sợ hãi một người phụ nữ tên "Quỷ Mẫu", vì vậy những ngày qua anh ấy luôn ở trong nhà không dám bước ra khỏi phòng, cũng có thể là vì bình nước khoáng treo trên cửa mà "Quỷ Mẫu" không tìm thấy chúng.
Nhưng bây giờ sau khi anh ấy giúp cảnh sát tìm được thi thể của những đứa trẻ đó, liệu "Quỷ Mẫu" có nhận được tin tức gì không? Có thể tìm đến nhà anh ấy không?
Vương Phong rất lo lắng, anh ấy đây đây chiếc kính râm trên mũi, hỏi: "Các mi, tôi đã giúp các mi tìm được thi thể rồi, bao giờ thì các mi đi đầu thai?" Mấy sợi dưa hấu nhìn nhau liếc mắt, Tư Tư giơ tay lên bịa chuyện: "Ừm... ba Vương, con... con chưa bao giờ tới công viên giải trí, con muốn đi công viên giải trí chơi một chút rồi mới đi đầu thai."
Tư Tư thật sự chưa bao giờ tới công viên giải trí, trước đây ba ba đã nói sẽ đưa cô bé đi, nhưng cuối cùng cô bé lại chết. Ngoại trừ việc uống nước, Tư Tư tràn đầy khao khát được đến công viên giải trí Mặc dù cô bé biết rằng mình không có cơ hội đi.
Vương Phong siết chặt chiếc mũi đầy phân của Trương Ngạn Khanh, nghe cậu nhóc nói: “Đúng vậy! Bởi vì ba và mẹ của con không giữ lời hứa đưa con đi công viên giải trí chơi, nên con mới tới đầu làng thám hiểm và chết đuối trong hố phân, con cũng muốn đi công viên giải trí chơi."
"Công viên giải trí, tôi cũng muốn đi công viên giải trí!"
Vương Phong cảm thấy chúng nó lại đang lừa anh ấy, làm sao anh ấy có thể đưa chúng nó đi chơi công viên giải trí? Thật là lá gan to gan không sợ bị phát hiện. Vương Phong lại hỏi: "Có phải là các mi sợ bị Quỷ Mẫu bắt đi, nên mới nói muốn đi công viên giải trí chơi đúng không?” Công viên giải trí chỉ là một cái cớ của chúng nó thôi?
Mấy con ma lập tức im lặng, rõ ràng là bị Vương Phong nói trúng tim đen. Vương Phong lập tức nhắn tin cho Phó Vãn qua WeChait.
[Vương Phong: Đầu bếp Phó, thi thể của nhóm ma quỷ đã được tìm thấy hết rồi, cô đưa chúng đi như thế nào? Chúng nói rằng di nguyện cuối cùng là muốn: tới công viên giải trí, nhưng tôi cảm thấy chúng nó sợ bị bắt nên không dám đi, cố ý nói như vậy. ]
Nửa tiếng sau, Phó Vãn trả lời lại.
[Là Vãn Vãn đây: Nếu chúng nó muốn tới công viên giải trí, vậy thì tới công viên giải trí đi. ]
[Là Vẫn Văn đây: 0 giờ đêm nay, gặp nhau tại công viên giải trí vứt rác ngoại thành phía nam thành phố, mang chúng nó đến đó. ]
Sau khi Phó Vãn gửi tin nhắn WeChat này, cô cười khúc khích nhìn Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn, đêm nay mẹ sẽ đưa con tới công viên giải trí chơi."
Đoàn Đoàn lập tức phấn khích, hai mắt sáng rực: "Thật sao? Đoàn Đoàn mơ ước được ởi chơi công viên giải trí cùng mẹ, Đoàn Đoàn chưa bao giờ được tới công viên giải trí!"
Trong ký ức của Đoàn Đoàn, cậu bé chưa từng tới công viên giải trí. Ông bà ngoại lúc sinh thời rất tốt với cậu bé, nhưng ngoài việc chăm sóc cậu bé và lo toan cho việc kinh doanh Phúc Mãn Lâu, họ còn muốn đi tìm mẹ cậu. Cứ chỗ nào có tin đồn phụ nữ bị lừa bán, dù là thật hay giả, bọn họ đều sẽ lập tức chạy đến hiện trường.
Ông bà ngoại rất bận rộn, vì vậy họ cũng không đưa Đoàn Đoàn tới công viên giải trí chơi được. Sau khi ông bà ngoại qua đời, càng không có ai đưa cậu bé đi. 11 giờ tối Phùng Kiện đang trò chuyện với Tạ Khiêm, hai ngày qua, Phùng Kiện được mở ra một thế giới mới, muốn xem liệu mình có thể nâng cao hiệu quả phá án hay không.
Điện thoại di động của Tạ Khiêm rung lên, thấy là một tin nhắn từ số lạ: "Mang thủy quỷ đến công viên giải trí vứt rác ngoại thành phía nam thành phố." Tạ Khiêm ngạc nhiên, lời nói này chỉ có thể là của Phó Vãn, nhưng Phó Vãn làm sao biết số điện thoại của cậu ấy được?
Chẳng lẽ chỉ vì đêm qua cậu ấy vô tình nhìn lướt qua cô mà cô đã tính ra được số điện thoại của cậu ấy rồi? Đến cả số điện thoại cũng dễ dàng tính toán ra được ư? Tạ Khiêm chưa bao giờ gặp qua thầy bói nào giỏi như vậy. Tạ Khiêm cũng ghét cay ghét đắng thủy quỷ này, đã sớm muốn giải quyết nó, mang theo nó bên mình luôn cảm thấy ô uễế như bị nguyễn rủa, cậu ấy lập tức mang theo trang bị của mình chuẩn bị lên đường.
Phùng Kiện ở bên cạnh, suy nghĩ nói: “Tôi đưa anh đi."
Cùng lúc đó, Vương Phong thấy đã đến giờ, thật cần thận mở cửa, nơm nớp lo sợ nhìn ra ngoài, xác định không có ai mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ấy vội vàng đón bảy con ma, cho chúng nó ngồi lên xe máy điện của mình. Hôm nay xe máy điện của anh ấy sạc cả ngày rồi, có lẽ có thể đi đến công viên giải trí bỏ hoang ở phía nam thành phố.
Nhưng tốc độ của xe máy điện cũng không nhanh, chỉ khoảng 30kmih. Trương Ngạn Khanh treo trên đầu xe nói: "Ba Vương, tốc độ xe máy điện của ba chậm quá, sau này ba đổi thành ô tô lớn đi? Mua chiếc xe có bốn vòng, ba mẹ con thường hay đi loại xe đó."
Vương Phong cười ngây ngô: "Làm sao vậy? Khinh thường xe máy điện của tôi à? Mua Audi? Các mi lấy tiền ở đâu ra để tôi mua Audi chứ?" Gần đây anh ấy giả vờ lâu như vậy, không có thu nhập, đã nghèo đến mức sắp cạp đất mà ăn rồi. Tư Tư ngồi trong rương cơm không hài lòng nói với Trương Ngạn Khanh: “Trương Ngạn Khanh, đừng ngồi ở đầu xe, toàn mùi phân, thối nát cả người tôi và ba Vương." Nói xong còn muốn che mũi Vương Phong lại. Trương Ngạn Khanh thè lưỡi ra: "Có sao đâu, các cậu tự che chắn mùi thối đi, hì hì hì."
Dọc đường một người bảy quỷ ồn ào náo nhiệt, xe máy điện vững vàng để lại một dấu bánh xe trên đường. Trên dấu bánh xe xuất hiện một loạt dấu chân màu đen. Công viên giải trí bỏ hoang này đã có từ mười năm trước, nghe nói là do vị trí địa lý không tốt, cách đó không xa còn có nhà máy gỗ của Tôn thị. Lúc này, công viên giải trí này đã đầy cỏ dại, cổng sắt của công viên giải trí cũng rỉ sét loang lố, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng côn trùng. Vương Phong đến nơi, Phó Vãn và Đoàn Đoàn đã ở bên trong. Phó Vãn trong tay cầm một ly nước ép nho, Đoàn Đoàn bên cạnh đang cầm một chiếc chảo đáy bằng.
Vương Phong giãm phanh xe máy điện lại, quay đầu nhìn thấy chuyên gia Tạ Khiêm và cảnh sát Phùng ở cục cảnh sát cũng đã đến.
Tạ Khiêm cau mày nhìn chằm chằm Vương Phong, ánh mắt cậu ấy chuyên xuống nhìn những dấu bánh xe in trên mặt đắt.
Phùng Kiện cũng nhìn qua, nhìn thấy những dấu chân màu đen liên tiếp trên dấu bánh xe, lập tức cau mày nói: "Dấu chân này của ai? Còn có người khác ư?”"
Nhìn vào kích thước của dấu chân, Phùng Kiện phán đoán chỉ có 22, có vẻ như là dấu giày của trẻ em.
Gió thổi, từng cơn gió lạnh thổi bay cỏ dại lan tràn trong công viên giải trí. Họ nhìn thấy một bóng đen, bóng đen đó càng lúc càng gân, trong gió lạnh vang lên giọng nói dịu dàng nhưng vô cùng lạnh lùng của người phụ nữ: "Các con yêu quý, đến chỗ mẹ nào."