Chương 90
Chương 90Chương 90
Chương 90
Bà ta... có bóng, tuy rằng nhạt hơn một nửa so với người bình thường, nhưng vẫn là cóI
Vương Phong nghe nói quỷ không có bóng, nhưng người thì có. Nếu đã là người... vậy thì đều là một bả vai gánh hai cái đầu.
Vương Phong nhìn thấy Quỷ Mẫu đến gân, anh ấy chắn ngang giữa quỷ nhỏ và Quỷ Mẫu, Tạ Khiêm còn chưa kịp ngăn cản, Vương Phong đã giơ cao chiếc giày size 45 đối diện với đôi chân nhỏ size 22 bọc vải của Quỷ Mẫu, anh ấy tàn nhẫn đá một cú đá trời giáng, khóc lóc gào thét: "Khi dễ con gái nuôi của tôi, tôi đá chết bà! Tôi đá chết bà!" Quỷ Mẫu hét lên một tiếng thảm thiết, lập tức ngã xuống đất. Mọi người đều ngớ ra: "2"
Điểm yếu của Quỷ Mẫu chính là đôi chân nhỏ bé bị bọc vải kia, cho nên tốc độ của bà ta luôn rất chậm, nhưng cũng không đến mức bị một người bình thường như Vương Phong đá ngã xuống đất, chẳng lẽ... chẳng lẽ...
Tạ Khiêm và những người khác cùng nhìn về phía Phó Vãn.
Phó Vãn nhìn đám Tư Tư, mỉm cười nhẹ nhàng: "Khát nước à? Muốn uống nước nho không?"
Nhìn nụ cười nhạt nhẽo ấy, Tư Tư vô thức đưa tay ra với Phó Vãn, cô bé nhận lấy ly giấy nức nở uống hết. Nước biển lạnh lẽo đến thấu xương lại có vị ngọt ngào của nho, trào dâng trong khoang miệng.
Đám Trương Ngạn Khanh cũng chạy đến, háo hức nhận lấy nước nho. Ngon quát! Thật ngọt ngào!
Sau khi chết, bọn nó không được uống trà sữa hay nước trái cây nữa, thứ này ngon quá đi mắt.
Cậu bé Trương Ngạn Khanh tự nhủ, được uống chút nước nho trước khi bị luyện thành quỷ đồng áo đỏ, cũng tốt.
"Đây là thứ gì vậy?" Tư Tư uống hết nước nho trong tay, cô bé nhìn chiếc vòng tay màu đỏ đột nhiên xuất hiện trên cổ tay mình.
"Vé tàu... Đây là... vé tàu đến Âm phủ!" Quỷ Mẫu không màng đến cơn đau ở bàn chân, ngồi bệt xuống đất gào thét.
Đôi mắt Quỷ Mẫu đỏ ngâu, bà ta không tin nổi nhìn vào những chiếc vòng tay màu đỏ lần lượt xuất hiện trên cổ tay của bảy quỷ nhỏ.
"Nước Âm Giới... Đây là nước biển Minh Hài!"
Một khi âm hồn uống nước Âm Giới, tức là đã có vé đến Âm phủ, đó chính là quỷ của Âm phủ.
Ai dám tranh giành âm hồn với Âm phủ?
Quỷ Mẫu kích động đến mức mặt mày méo mó, rõ ràng... rõ ràng vừa rồi thiếu chút nữa là bà ta đã bắt được mấy tên quỷ nhỏ này rồi, vậy mà chỉ trong gang tắc, chúng nó đã uống xong nước âm phả.
Giống như một bữa đại tiệc ngon lành bày trước mắt, rõ ràng đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng từ giờ bà ta chỉ còn có thể nhìn, nhìn, rồi lại nhìn! Chạm được, sờ được, nhưng không hại được, không được đánh, càng không được mang đi!
Nấu chín vịt lại để nó bay mắt...
Hơn nữa trước đó Phó Văn cũng không lấy ra, dường như cô muốn nhìn thấy thảm trạng của bà ta. Đây là sở thích gì vậy?
Tâm trạng Quỷ Mẫu như nhảy tàu lượn siêu tốc, từ trên trời nháy mắt rơi xuống vực thẳm, đã bao giờ bà ta phải chịu đựng sỉ nhục như này đâu? Phó Vãn thưởng thức biểu cảm méo mó của Quỷ Mẫu, giá trị cảm xúc tối nay sẽ do Quỷ Mẫu cung cấp cho cô.
Tạ Khiêm nghe Quỷ Mẫu nói ra từ đó, vẻ mặt đăm chiêu trên khuôn mặt tuần tú của cậu ấy bị bàng hoàng thay thế, vô cùng kinh ngạc nói: "Đây là nước biển Minh Hà? Phó... Cô Phó, cô đến Âm phủ lấy trộm nước biển Minh Hà đấy à2" Điên rồi!
Lúc nãy cậu ấy đã đoán ra nước trong cái chảo rán có thể là nước Âm Giới, nhưng sau đó lại nhanh chóng phủ nhận.
Kết quả là nước Âm Giới thật?
Tạ Khiêm chỉ thấy Phó Vẫn thật điên rồ, lúc nãy cô phát điên ra lệnh truy nã vàng ở chợ ma, vậy mà cô còn đến Âm phủ trộm nước?
Cho dù là vô thường cũng chỉ có liên hệ với các quỷ sai địa phủ, nhưng bọn họ cũng không thể đến Âm phủ được! Huống gì là bí mật lấy trộm nước biển Minh Hà.
Đoàn Đoàn tức giận chu môi: "Đoàn Đoàn không phải là kẻ trộm, biển đó siêu siêu lớn, là Đoàn Đoàn đi múc! Các chú dì ở đó cũng không nói là Đoàn Đoàn không được múc nước."
Tuy Đoàn Đoàn chưa từng nhìn thấy biển lớn thật sự, nhưng theo nhận thức của cậu bé, nếu mình múc một bát nước biển về nhà, các chú công an cũng sẽ không bắt cậu bé.
Đầu óc Tạ Khiêm ong ong, Đoàn Đoàn đã đến Âm phủ... nhưng hiện tại cậu bé vẫn sống nhe răng.
Nước biển Âm Ty đối với các vong hồn tuy là vô tận, nhưng địa phủ cắm người sống sử dụng, trừ khi là trộm cắp.
Quỷ sai địa phủ tại có thể nhìn một người sống như Đoàn Đoàn múc đi cả một nồi nước biển mà không phản ứng gì?
Phó Vẫn cười nhẹ, ai bảo cô lại sinh ra một đứa con mang mệnh thuần âm đây. Trương Ngạn Khanh cầm chiếc cốc giấy rỗng, nhìn chiếc vòng tay đỏ trên cổ tay, lập tức bật cười: "Vậy là Quỷ Mẫu không thể bắt con nữa rồi à? Ha ha ha!" Tuy bọn họ biết Quỷ Mẫu rất mạnh, nhưng cũng không dám đắc tội địa phủ. Sớm biết vậy, bọn họ đã đến đây chờ đầu bếp Phó làm nước nho rồi. Trương Ngạn Khanh chạy đến trước mặt Quỷ Mẫu, vặn vẹo mông đối diện với bà ta: "Mau đến bắt tôi đi, mau đến bắt tôi đi! Bà bắt tôi, chú quỷ sai sẽ bắt bà ha ha ha."
Cậu bé đắc ý này hoàn toàn khác với bộ dạng khóc lóc cầu xin tha mạng vừa rồi.
Xú.
Một mùi khó tả, tanh nồng, điên cuồng xộc vào mũi Quỷ Mẫu, khiến sắc mặt bà ta trở nên mắt tự nhiên.
Hơi thở tử thần trên người đám quỷ nhỏ, nửa người nửa quỷ như bà ta có thể che đi được.
Nhưng, tại sao bà ta lại không thể che chắn được?
Nghĩ đến việc vừa rồi bị một người bình thường như Vương Phong đá ngã xuống đất, trong lòng Quỷ Mẫu lại dây lên một nỗi lo lắng mơ hồ. Tiếng thét chói tai vang lên từ túi câu hồn của Tạ Khiêm: "Quỷ Mẫu, vị nữ thiên sư này vừa phát ra Huyền Thưởng Lệnh vàng kim, bà mau..." Bỗng nhiên, trong túi vang lên một tiếng rên rỉ thống khổ rồi im bặt. Tạ Khiêm theo bản năng sờ vào bên hông, nhưng chỉ thấy trống rỗng, cậu ấy lập tức kinh hãi tột độ.
Chiếc túi câu hồn màu xám đã âm thầm xuất hiện trong tay Phó Văn. Có chỉ nhéo nhẹ một cái, âm hồn thủy quỷ trong túi câu hồn đã bị bóp nát. Tay không! Sức lực này không thua gì một người trưởng thành dùng tay không đắm gấu. Phó Vãn ném lại chiếc túi câu hồn màu xám cho Tạ Khiêm, Tạ Khiêm cứng đờ nhận lấy, sau đó cậu ấy lại nghe thấy giọng nói hơi xin lỗi của Phó Vãn: "Xin lỗi, tôi làm bản túi câu hồn của cậu rồi, hôm sau tôi sẽ đền cho cậu một cái mới. "
Tạ Khiêm: ”...”
Túi câu hồn tương đương với một không gian chứa quỷ hồn, giống như một nhà tù thu nhỏ. Để đề phòng âm hồn trốn thoát, túi câu hồn được cấu tạo rất phức tạp.
Phó Văn dùng một tay bóp nát hồn ma của nam thủy quỷ trong túi câu hồn. Cậu ấy đã hiểu ra, cuối cùng đã hiểu ra rồi!
Tại sao Phó Văn lại làm như vậy, mà không trực tiếp tiêu diệt nam thủy quỷ ngay dưới đáy sông? Thay vào đó lại ấn gã ta xuống bùn?
Ban đầu Tạ Khiêm cho rằng Phó Vãn muốn nuôi lệ quỷ, thiên sư đều coi trọng danh dự bản thân, tất nhiên cũng coi trọng danh dự của lệ quỷ. Lý do cô không tiêu diệt nam thủy quỷ là vì muốn giữ cho Thu Thu trong sạch.
Nhưng hiện tại... Tạ Khiêm nhìn sắc mặt Quỷ Mẫu trắng bệch, bà ta sợ hãi run rấy toàn thân, cuối cùng cậu ấy cũng hiểu ra rồi.
Phó Vãn không quan tâm đến danh dự gì cả, cô chỉ muốn giết gà dọa khỉ mà thôi. Nhìn đi, bây giờ Quỷ Mẫu bị dọa thành con sâu đáng thương rồi. Phó Vãn đang thưởng thức sự thảm hại của bà ta.
Vị tiền bối họ Phó này, có thể sánh với tà tul
Trời ơill Sư phụ, Ninh Thành thật đáng sợ, cậu ấy muốn về Kinh Thị. Nhưng Phùng Kiện lại có chút tiếc nuối, nói: "Thi cốt vô danh dưới đáy sông không dễ phá án, có lẽ có thể tìm được manh mối từ miệng âm hồn." Kết quả bị Phó Vẫn bóp nái.
Tạ Khiêm nhỏ giọng nói: "Nam thủy quỷ bị trói buộc bởi thiết cắm chế, có lẽ không tiết lộ được thông tin gì đâu.”