Chương 93:
Chương 93:Chương 93:
Chương 93:
Phó Vãn cười nói: "Có lẽ họ đến đây để xem pháo hoa ở công viên giải trí?" Đoàn Đoàn nghe vậy lập tức có chút mong chờ, sẽ có bắn pháo hoa sao? Cậu bé rất muốn xeml
"Dì ơi, chú ơi, đây là chỗ nào vậy?"
Ngoài cửa truyền đến giọng nói ngây thơ của một bé trai.
Mọi người đồng loạt nhìn sang, đó là một bé trai khoảng năm sáu tuổi, đây cũng là người sống!
Làm sao thằng bé vào được đây?
Phùng Kiện muốn gào lên, sao cha mẹ không quản được con cái vậy? Con nhà ai đây?
Quỷ Mẫu sắp chết nhìn chằm chằm Lưu Vũ Phỉ và cậu bé đó, không biết bà ta đang suy nghĩ gì.
Tạ Khiêm căng thẳng, vội vàng nói: "Phó tiền bối, có thể Quỷ Mẫu định bắt họ làm con tin!"
Cậu ấy vừa dứt lời, Quỷ Mẫu đột nhiên vọt lên, như thể dùng hết toàn bộ sức lực của mình.
Từ trên đỉnh đầu vang lên tiếng thở dài nhẹ nhàng của Phó Vẫn: "Thứ ngỗ nghịch bất hiếu, đến cả mẹ ruột cha nuôi cũng dám đánh."
Một luồng linh lực mạnh mẽ non nớt ập đến, Quỷ Mẫu còn chưa kịp tiếp xúc với Lưu Vũ Phỉ và cậu bé thì đã bị đánh bay ra ngoài, bà ta chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất thở hồn hễn.
Quỷ Mẫu cúi đầu, mái tóc đen bết bản che đi khuôn mặt đầy sẹo, phát ra tiếng cười quái dị: "Mẹ đẻ cha nuôi? Lúc tôi sinh ra, mẹ tôi đã chết rồi, cha nuôi cũng đã đầu thai, hiện giờ không biết được vài tuổi chưa."
Phó Vãn nhìn về phía Lưu Vũ Phỉ và cậu bé đang ngây ngốc. Phùng Kiện lập tức căng thẳng, quan tâm hỏi: "Đầu bếp Phó, Vũ Phỉ có vấn đề gì sao?"
Phó Vãn cười nhạt, bấm tay niệm chú, một luồng ánh sáng nhạt từ các đầu ngón tay cô rót vào giữa mày của Lưu Vũ Phỉ và cậu bé, hai người đột nhiên trở nên mơ màng.
Quỷ Mẫu nhìn chằm chằm vào một lớn một nhỏ này, cả hai đều có phẩm chất tốt, nếu có thể bắt được hồn phách của họ lên Chợ Ma bán chắc hẳn sẽ được giá tốt, đặc biệt là cô bé này, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn tranh giành để kết âm thân.
Quỷ Mẫu còn đang suy nghĩ, Lưu Vũ Phỉ và cậu bé đã dần dần tỉnh lại. Trên mặt hai người hiện ra những biểu cảm không phù hợp với tuổi tác, khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Vũ Phỉ hiện lên vẻ ôn nhu và thanh tao, nhìn Quỷ Mẫu một lời khó nói hết.
Khuôn mặt non nớt của cậu bé trai che giấu vẻ đau đớn vô cùng, trông có hơi buồn cười.
Phùng Kiện hiểu rất rõ cháu ngoại mình, con bé tuyệt đối sẽ không lộ ra vẻ mặt này, cứ như đột nhiên biến thành người khác Vậy.[ d o c f u L L. v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
Nghĩ đến việc có nhiều âm hồn như vậy, lòng Phùng Kiện bỗng lo lắng, vội vàng hỏi Tạ Khiêm: "Thiên sư Tạ, cậu xem tình hình hiện tại là như thế nào? Cháu gái tôi và cậu bé kia có phải bị ma quỷ nhập vào không?" Tạ Khiêm: "Còn chưa rõ ràng lắm."
Vẻ mặt Tạ Khiêm nghiêm trọng, mới gặp Phó Vãn hai ngày ngắn ngủi, nhưng cậu ấy đã nhận ra rằng mình còn rất nhiều điều cần học hỏi. Tình trạng này nhìn thì giống ma nhập, nhưng hình như lại có vẻ hơi khác.
Lưu Vũ Phỉ không màng đến sự ngăn cản của Phùng Kiện, cô ấy dẫn đầu đi về phía Quỷ Mẫu, cúi người vuốt ve mái tóc dài đen bết đất của bà ta, giọng nói ôn nhu: "Hóa ra Xảo Phượng của chúng ta lớn lên trông như thế này." Quỷ Mẫu nghe được cách xưng hô này, cả người cứng đời
Xảo Phượng!
Đó là tên mà người mẹ đã mắt đặt cho bà ta, nhiều năm qua bà ta được nghe rất nhiều người gọi mình là "Quỷ Mẫu", nhưng đã lâu lắm rồi không ai gọi cái tên này, lâu đến mức bà ta cũng sắp quên luôn.
Phùng Kiện há hốc miệng, anh ấy không thể tin nổi nhìn về phía cháu ngoại, thật sự bị ma nhập rồi?
Lưu Vũ Phỉ cười nói: “Trước khi sinh con, mẹ luôn nghĩ con sẽ thế nào? Nếu là con gái, mẹ sẽ dạy con thêu thùa may vá; nghe nói bên ngoài con gái cũng có thể đi học, mẹ sẽ thêu nhiều hơn một chút để đổi tiền cho con đi học..." "Nhưng mẹ mắt sớm, lúc lâm bồn bị khó sinh. Mẹ sợ, sợ con chưa kịp sinh ra đã theo mẹ xuống địa phủ, nên đã sinh con trong quan tài."
Mắt Quỷ Mẫu sung huyết ngơ ngác nhìn Lưu Vũ Phi, lắm bảm trong miệng: "Mẹ... Mẹ...”
Thật sự là mẹ, bà ta nhìn thấy mẹ, bà ta lại được gặp mẹ.
Lưu Vũ Phỉ quay đầu nhìn về phía công viên giải trí, nhìn thấy nhóm quỷ đồng đang chơi điên cuồng bên trong, âm khí ngập tràn.
"Xảo Phượng, con của con cũng đang chơi bên trong sao? Con nuôi dạy chúng rất tốt, chơi trong công viên rất vui. Con phải nhớ kỹ, mẹ cũng giống như con, đều rất yêu thương con của mình.”
Lưu Vũ Phỉ nhìn đám quỷ đồng xếp hàng lấy nho, ánh mắt càng thêm ôn hòa: "Thật tốt, thật tốt."
Rõ ràng là cô ấy nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, nhưng sắc mặt Quỷ Mẫu lại bỗng chốc trở nên trắng bệch.
Mẹ thương bà ta như vậy, nhưng bà ta lại là sự tồn tại mà đám quỷ đồng ở Ninh Thành sợ hãi nhất. Mỗi câu nói của Lưu Vũ Phỉ đều như một con dao mềm dẻo, nhưng dao mềm cắt thịt cũng sẽ đaul
Cảm giác hỗ thẹn, mất mặt không dám nhìn mẹ ruột lập tức ập đến, Quỷ Mẫu nghẹn ngào không nói nên lời.
Lúc này, cậu bé trai mặt trầm mặc bước lên trước, hung hăng tát Quỷ Mẫu một cái.
Cậu bé trai dùng giọng nói non nớt nhưng đây tức giận mắng: "Ba nuôi dưỡng con bảy năm, dạy con như vậy sao?”
"Có phải ba cũng nên học theo con, trực tiếp luyện con thành quỷ đồng áo đỏ không? Ôm về nhà nuôi làm gì nữa?" Đám Vương Phong cảm thấy rất kỳ quặc, thanh âm non nớt cùng với giọng điệu này, nghe thế nào cũng thấy không ổn.
Quỷ Mẫu che mặt, sợ hãi nhìn khuôn mặt non nớt nhưng đây tức giận của cậu bé, thử gọi: "... Ba?”
Cậu bé nổi giận đùng đùng, mắng: "Ông đây không có đứa con gái như cô, đồ súc sinhl"
Cậu bé điên cuồng mắng to: "Là do tôi không tốt, là do tôi đi sớm, là do tôi giao cho các lão già trong tộc nuôi nắng cô, là do tôi vô dụng, chỉ là một tên gõ mõ cầm canh hèn mọn.”
Cậu bé tự tát vào mặt mình, ngôi dưới đất khóc nức nở: "Là do tôi vô dụng, nuôi con gái thành ra như vậy." Phòng tuyến tâm lý của Quỷ Mẫu dần dân bị phá vỡ, bà ta chợt nhớ ra lời nói của cha nuôi lúc trước.
Ông ấy nói rằng mình đi gõ mõ cầm canh, đêm khuya đi ngang qua nghĩa địa nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh trong ngôi mộ mới, cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi, đào trộm mộ nhìn thây một bé gái giữa hai chân thi thể, khóc lóc nỉ non, vì thương cảm, ông ấy đã ôm cô bé về nhà.
"Mẹ, ba, con không muốn... Con cũng không muốn... Con chịu không nỗi, con thật sự chịu không nổi, các trưởng lão trong tộc bắt con bó chân, con đau, con đau muốn chết, ban đêm không ngủ được, đau đến phát sốt." Quỷ Mẫu lộ ra đôi chân nhỏ chỉ dài khoảng 22 mã, bà ta cởi đôi giày nhỏ, lộ ra đôi chân xấu xí đáng ghét, như cầu xin sự an ủi vỗ về từ cha mẹ. Chân của Quỷ Mẫu bị biến dạng từ ngón chân thứ hai của bàn chân trái, mu bàn chân cao và gù, trông vô cùng dị dạng!
Cha nuôi qua đời, người bảo vệ duy nhất không còn, những trưởng lão trong tộc lạnh lùng nói rằng phụ nữ phải bó chân, nhưng bà ta đau đớn, đau đến muốn chết, ban đêm không ngủ được, sốt nóng bừng người.
"Họ nói, họ nói rằng nếu con luyện được 999 con quỷ đồng áo đỏ, họ sẽ cho con một đôi chân hoàn chỉnh, một đôi chân đẹp, Xảo Phượng... Xảo Phượng cũng muốn có đôi chân khỏe mạnh, có thể chạy, có thể nhảy, có thể leo cây hái quả, và có thể... thoải mái cho người khác xem." Quỷ Mẫu khóc lóc nỉ non, cuối cùng chỉ còn lại những lời lắm bảm không thể hiểu nỗi.
Bà ta chỉ muốn có được một đôi chân hoàn chỉnh.
Đám người Phùng Kiện bối rối, không biết phải nói gì.
Lưu Vũ Phỉ và cậu bé trai lại trở nên mơ màng, vẻ sợ hãi hiện rõ trên mặt Quỷ Mẫu, bà ta bò dậy bát chấp đôi chân xấu xí, khóc lóc nức nở: "Mẹ, ba, các người không cần Xảo Phượng nữa sao? Có phải vì Xảo Phượng đã làm điều xấu không?"
"Phải, đúng vậy rồi!"