Chương 108:
Chương 108:Chương 108:
Dù sao thì họ cũng tới tìm mình, Linh Bảo không thể không để ý đến, liền cất bước đi về phía rìa sân tập.
Thích xem náo nhiệt là bản chất của con người, các học sinh trong lớp vốn đã rất tò mò về khoảng hơn chục người đang tay xách nách mang ngoài kia, khi thấy Lục Linh Bảo đi vê phía đó, họ cũng đi theo.
Không ngờ vừa tới gần, thì nhìn thấy mười mấy người đang xách thức ăn đột nhiên phần phật chạy đến vây quanh Linh Bảo, vẻ mặt ai nấy đều rất hưng phấn.
"Lục đại sư! Đây đều là nhà tôi đã tỉ mỉ tuyển chọn cao lương mỹ vị cho cô đấy, cô xem có hợp khẩu vị của cô không? Đầu thỏ cay Thành Đông vô cùng đặc sắc! Món này là gân bò hâm cũng rất thơm!"
"Lục đại sư! Nhà tôi mua cho cô hơn mười loại cơ, cô thích loại nào thì cứ nếm thử một ít, sau này chúng tôi sẽ mua nhiều hơn để gửi cho cô!"
"Lục đại sư! Nhà tôi mua toàn là những món ăn ngon đặc sắc nhất ở Thành Nam đấy, cô ăn thử xem, cô thích món nào thì nói cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ đi nạp thẻ cho cô liên!"
"Lục đại sư, cô ăn thử món tôm hùm cay này đi, vị rất là ngon đói"
"Lục đại sư...
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Khuôn mặt các sinh viên đến xem náo nhiệt đầy ngơ ngác.
Sau đó, lại thấy những người đó tranh nhau nhét đủ loại túi thức ăn vào tay Lục Linh Bảo, cứ như sợ nếu chậm một bước thì đối phương sẽ không nhận đồ của mình nữa vậy.
Linh Bảo liếc nhìn đồ ăn trong tay những người này, quả nhiên là món ngon được tuyển chọn kỹ lưỡng nha, cách một lớp túi đóng gói mà vẫn có thể ngửi được mùi thơm hấp dẫn của thức ăn. Cô không ngờ người nhà của những bệnh nhân này lại dùng cách như vậy để van xin đến cửa, quả thật là đánh vào điểm yếu của cô mài
Cô nuốt nước bọt nhìn các bạn học xung quanh, cũng không có ý định để mọi người biết chuyện này, suy cho cùng cô cảm thấy có một nơi mà bản thân có thể sinh sống như một cô gái loài người bình thường cũng rất thú vị, thế nên tạm thời cô không muốn thay đổi môi trường sống như thế này.
Thế là cô tỏ ra vẻ dè dặt, nói với người nhà của những bệnh nhân này: "Lên phía trên tìm một chỗ sạch sẽ rồi nói chuyện đi."
Những người nhà bệnh nhân nghe lời đi theo sau lưng cô, cả nhóm đi lên cầu thang, lại đi thêm trăm mét nữa là đến khu vườn nhỏ phía trên sân tập, sau khi đứng ổn định, Linh Bảo mới nói:
"Người nhà của từng bệnh nhân lần lượt đứng lên cho tôi xem."
Từ khuôn mặt và lá số tử vi của những người ruột thịt trực hệ hoặc vợ chồng cũng có thể đoán ra được tướng tốt xấu của những người có quan hệ thân thiết với họ. Vì vậy, có ba người trong số khoảng hơn chục người đứng dậy, một người đàn ông và phụ nữ trung niên với một cô gái trẻ.
Người đàn ông trung niên là con trai của bệnh nhân ở giường bệnh số một, người phụ nữ trung niên là vợ của bệnh nhân ở giường số ba và cô gái trẻ là con gái của bệnh nhân ở giường thứ tư. Dựa vào mối quan hệ của họ, Linh Bảo xem xét từng người một và phát hiện ra rằng những bệnh nhân trong ba gia đình này mặc dù không phải là người cực kỳ lương thiện, nhưng bình thường họ cũng chưa từng làm chuyện gì xấu xa cả, họ chỉ là những người bình thường trong những người bình thường mà thôi.
Thấy Linh Bảo cẩn thận xem xét mình, trong lòng ba người họ có hơi thấp thỏm.
"Lục đại sư, nhà tôi nguyện ý trả 10 vạn tiền thù lao! Xin cô hãy cứu lấy ba của tôi?" Cô gái trẻ thành khẩn cầu xin trước.
"Lục đại sư, 15 vạn thì thế nào? Xin cô hãy cứu lấy chồng tôi, con tôi còn nhỏ, nó không thể sống thiếu ba!" Người phụ nữ trung niên không chỉ thêm tiền mà còn cầu xin rất thảm thiết.
"Lục đại sư, mẹ tôi cả đời đã vất vả lắm rồi, tuổi còn trẻ đã phải chịu nhiều khổ cực để nuôi nấng chúng tôi, bây giờ khó khăn lắm mới có thể được an hưởng tuổi già lại mắc phải bệnh ung thư gan, chỉ cần cô đồng ý cứu bà ấy, cho dù có bán nhà bán xe tôi cũng sẽ gom góp trả số tiên thù lao mà cô muốn!" Người đàn ông trung niên nói về bệnh tình của mẹ mình, đôi mắt đỏ hoe, có chút nghẹn ngào.
Mặc dù những người mắc bệnh đều là những người bình thường, nhưng người thân của họ có thể vì họ mà làm nhiều chuyện như thế này, cũng có thể xem là tình yêu thực sự giữa nhân gian. Thế là Linh Bảo lên tiếng:
"Tiên thù lao vẫn là mười vạn một người, nhưng tôi còn có điều kiện khác."
Thực ra việc cô giúp Hà Phúc Quý chỉ là hứa hẹn ngẫu nhiên vì món thịt nướng của nhà ông rất ngon, còn việc dẫn người nhà của ba bệnh nhân này tới quả thật là chuyện ngoài ý muốn. Thay vì nói là không ngờ tới không bằng nói thẳng ra là cô căn bản chưa từng nghĩ tới sẽ có chuyện này.
Sinh, lão, bệnh, tử là lẽ thường tình của con người, thoát khỏi kiếp nạn ấy là phúc phận rất lớn. Với tư cách là một vị thần linh, cô sẵn sàng ban phước lành này cho những người tốt như một phần thưởng, chứ không phải là đi đâu cũng ra tay cứu giúp.
Nhưng mọi người đều đến trước mặt cầu xin cô thế này lại mang theo nhiều món ngon như vậy, khụ, cũng không phải là không có ngoại lệ.
Chỉ là vấn đề này không thể quá khoa trương.
Bệnh viện sẽ cho rằng vợ của Hà Phúc Quý được cứu là chuyện ngẫu nhiên, nếu tất cả những người trong cùng một phòng bệnh đều được chữa khỏi, thế chẳng phải tất cả các bệnh nhân trong bệnh viện đều sẽ đến tìm cô sao? Lỡ như trong số bọn họ có mấy gia đình quyền quý ăn nói ngang ngược, chỉ e rằng cuộc sống yên bình của cô ở đại học F sẽ vĩnh viễn không còn nữa.
Thấy giọng điệu thoải mái của cô, mọi người đều rất vui vẻ, tự nhiên đều lắng tai nghe điều kiện của cô.
"Thứ nhất, giữ bí mật, không được nói cho những người khác biết bệnh của người thân các người là do tôi chữa khỏi."
"Thứ hai, bệnh nhân nhà các người phải chuyển ra khỏi bệnh viện tôi mới nhận chữa trị."
"Thứ ba, sau khi bệnh nhân khỏi bệnh, nhất định phải tích đức làm việc thiện, nếu không trong nhà các người sẽ có tai họa khác."
Đây cũng không phải chuyện gì to tát, đương nhiên những người này vội vàng đồng ý.
Vì vậy, Linh Bảo để họ đặt thức ăn xuống và rời đi. Đợi sau khi họ đưa bệnh nhân ra khỏi bệnh viện và ổn định cuộc sống, cô sẽ đến điều trị cho họ.
Linh Bảo thực sự rất khó khăn khi phải mang hàng chục túi đồ ăn ngon trở về ký túc xá, vì vậy cô đã gọi điện cho Mạnh Thi Văn, nhờ cô ấy gọi một vài người đến giúp.
Nhìn thấy hai người bạn cùng phòng của Linh Bảo và một vài người bạn nữ tốt ở ký túc xá bên cạnh ra giúp Linh Bảo mang những túi thức ăn lớn nhỏ từ sân tập bên ngoài trở vê, những học sinh khác trong lớp không khỏi bàn tán:
"Những thứ mà những người đó xách đến đều là để cho Lục Linh Bảo!"
"Đúng vậy, chuyện này cũng quá kì lạ đi, tớ cảm giác những người kia đều muốn lấy lòng cậu ấy, thái độ cung kính của bọn họ cứ như là đang cung kính thần linh ấy!"
"Các cậu nói xem có phải Lục Linh Bảo là đứa con gái thất lạc của một gia đình giàu có nào đó không? Bây giờ cậu ấy đã được tìm thấy và trở thành Bạch Phú Mỹ* rồi. Tớ cảm thấy học kỳ này cậu ấy đột nhiên trở nên rất giàu có luôn!"
*Bạch-trắng, Phú-giàu, Mỹ-xinh đẹp, ý chỉ cô gái vừa trắng trẻo giàu có, vẻ ngoài xinh đẹp.
"Không phải đấy chứ, tớ thấy không liên quan gì đến gia đình cậu ấy đâu. Cậu không nghe những người đó gọi cậu ấy là Lục đại sư sao?"
"Đại sư? Danh xưng kỳ lạ thật đấy, chẳng lẽ đột nhiên cậu ấy được ban cho một ngón tay vàng có năng năng lực thăng thiên độn thổ à?"
"Ha ha, cậu đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy..."
Mọi người thảo luận hồi lâu vẫn không có kết quả, những sinh viên ở gần Linh Bảo cũng đã sớm trở về ký túc xá, cùng Linh Bảo thưởng thức những món ngon do người nhà bệnh nhân đã lựa chọn cẩn thận. Tất nhiên, một số người trong số họ cũng hỏi câu hỏi tương tự, lại bị Mạnh Thi Văn đáp lại bằng một câu lạnh lùng:
"Nhiều món ngon như vậy vẫn không thể lấp cái miệng cậu vào được sao?"
Thế là ngay cả những kẻ không biết điều nhất cũng đã tỉnh ngộ, ai mà chẳng có bí mật chứ, Lục Linh Bảo đã không muốn nói cho họ biết, thế mà vẫn theo hỏi đến cùng thì đúng là quá đáng ghét rồi. Vẫn nên ngồi thưởng thức các món ngon thì hơn.
Nhưng bất kể như thế nào, sau sự việc lần này, trong lòng cả lớp, Linh Bảo lại tăng thêm một phần thần bí.
Người nhà của ba bệnh nhân đã được điều trị, thời gian diễn ra Đại hội thể thao cho sinh viên đại học cũng đang đến gần.
Hiệu trưởng và lãnh đạo lo lắng sẽ xảy ra sai sót nên trước khi quyết định sử dụng bể bơi để tổ chức thi đấu, họ vẫn phải tiến hành "diễn tập", thử nghiệm thực tế xem rốt cuộc có vấn đề gì sẽ xảy ra không.
Đối với đội bơi của trường, buổi tập hôm nay rất đặc biệt.
Không chỉ có lãnh đạo của trường học và học viện đến, mà còn có một vài ông lão mặc đồ Đường, mang theo những chiếc túi lớn có hình Thái Cực Quyền đang ngồi trong khán phòng. Kết hợp với những tin đồn bể bơi này bị ma ám, thực ra họ biết những người này đến đây làm gì.
Trước khi xuống nước, mọi người đều có chút thấp thỏm bất an.
Đặc biệt là Lư Vũ Huyên, sinh viên năm ba và là thành viên xinh đẹp của đội nữ, cả người cô ta bất giác run lên, thậm chí khuôn mặt cũng có chút tái nhợt.
"Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu." Đội phó đội nam Tần Tử Ngôn đi tới, vỗ vỗ vai cô ta, ôn nhu an ủi.
"Cậu không biết đấy thôi, từ khi trở lại trường học, tớ thường xuyên gặp ác mộng, tớ mơ thấy cậu ta nói đến tìm tớ đòi mạng..." Lư Vũ Huyên tựa hồ tâm tình không tốt, cô ta vừa khóc vừa nhỏ giọng nói: "Nhưng không phải tớ cố ý, Tử Ngôn, cậu nhìn thấy mà, đó chỉ là ngoài ý muốn, không phải tớ cố ý đẩy cậu ấy ngã xuống đâu mà!"