Chương 112:
Chương 112:Chương 112:
Cô ta kêu gào rồi bị cảnh sát dẫn đi.
Về phần Tần Tử Ngôn, không lâu sau liền bị người nhà Lư Vũ Huyền xông tới bệnh viện đánh cho một trận, không chỉ gấy chân mà phần mắt vốn bị thương lại bị đánh tiếp, vết thương đã nặng càng nặng thêm, trực tiếp bị nhiễm trùng, con ngươi còn lại cũng bị móc ra, triệt để trở thành người mù.
Cha mẹ của Tần Tử Ngôn cũng gọi cảnh sát, hai gia đình ầm ï gà bay chó sủa.
Linh Bảo đứng trong bóng râm bên ngoài bệnh viện, liếc nhìn hai gia đình bị xe cảnh sát đưa đi, sau đó quay sang nhìn chằm chằm Thành Giai:
"Thù cũng báo xong rồi, bây giờ cũng đã đến lúc giải thích về mấy dấu làm phép trên người cô rồi chứ?"
Lúc vừa mới bắt được ma nữ này cô đã cảm thấy không đúng lắm, Thành Giai là một con ma mới chết, nhiều nhất không quá một năm, lại có được sức mạnh lớn như vậy, có thể nhiêu lần tránh được sự truy bắt của đạo sĩ, khiến cho bọn họ không làm gì được, điều này thật khiến người khác phải ngạc nhiên.
Xem xét kỹ hơn một chút mới phát hiện có vấn đề. Đây cũng không phải vì nữ quỷ có sức mạnh to lớn gì, mà là trên người cô ta có pháp ấn, pháp ấn kia tương đương với một cái lồng bảo vệ, có thể giúp cô ta tránh được truy sát của đạo sĩ, hơn nữa còn ngăn cản công kích.
Nếu chỉ là có đạo sĩ huyên môn làm ra để bảo vệ cô ta thì cũng không tính là chuyện đáng để nghiên cứu gì.
Điểm mấu chốt nhất là ma nữ tên Thành Giai này cũng đã từng chiếm đoạt hồn phách người khác.
Cô có linh cảm, ma nữ này không tránh khỏi có liên quan đến kẻ tu luyện tà pháp đứng sau.
Không giống với ma nữ ở quảng trường Vân Khai, Thành Giai có ý thức và ký ức lúc còn sống, nói không chừng có thể giúp cô tìm ra kẻ gian ác tu luyện tà pháp kia.
Trên mặt Thành Giai hiện lên một tia hoảng loạn: "Lục đại sư, tôi không hiểu lời này của cô là có ý gì."
"Chuyện đến nước này, không lẽ cô còn muốn bao che cho hắn?" Linh Bảo nhìn cô ta một lúc, như ngộ ra cái gì: "Hay là cô cảm thấy, hắn là ân nhân của cô?”
Thành Giai không nói lời nào, giống như ngầm cam chịu.
Nếu không phải vị tiên sinh kia tăng cường năng lực pháp ấn cho cô ta, còn giúp cô ta liên tiếp tránh được công kích và đuổi bắt của đám nhân sĩ huyền môn thì cô ta đã không có cơ hội chờ đến ngày hôm nay, đòi lại công đạo cho bản thân.
Linh Bảo không định dùng thủ đoạn ép buộc với một nữ quỷ thiện lương lại đột ngột chết trẻ như Thành Giai. Mặt khác, nếu cứ cưỡng ép cô ta nói ra sẽ dẫn đến rút dây động rừng, khiến kẻ hạ pháp ấn đó phát hiện ra manh mối, gây cản trở cho cô.
Cho nên, lấy tình cảm đả động, lấy lý lẽ thuyết phục thì vẫn hợp lý hơn.
"Có lẽ chính bản thân cô cũng phát hiện, rõ ràng cô chỉ muốn giết ba người Tần Tử Ngôn để báo thù, nhưng thỉnh thoảng cô lại không nhịn được mà nổi lên hận ý với tất cả mọi người, sau đó công kích những người vô tội trong hồ bơi."
Thành Giai giật mình: "Đúng là như thế."
"Cô đã từng nghĩ đến lí do tại sao cô trở lên như vậy chưa? Đây không phải là việc mà một người có tính tình lương thiện sẽ làm ra."
"Đại sư muốn nói gì với tôi?"
Linh Bảo nói: "Bởi vì người hạ pháp ấn lên người cô muốn biến cô thành công cụ giết người chuyên cắn nuốt hồn phách, hạ pháp ấn ở trong đan điền là để kích hoạt oán khí và sát khí của cô. Cô vẫn không tin? Vậy cô cứ nghĩ lại cảm xúc của cô sau khi giết Lý Phỉ Phỉ đi, cô có thấy bản thân còn bình thường không?"
Thành Giai lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa.
Lúc trước cô ta giết được Lý Phỉ Phỉ thì cảm thấy mười phần vui sướng, nhưng lúc hồn phách của Lý Phỉ Phỉ thoát ra từ thi thể, cô ta bỗng ngửi được một mùi hương kì lạ, hôn phách của ả ta cũng trở nên vô cùng mê người. Mặc dù cô ta đã trở thành quỷ nhưng cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng, đến khi tỉnh táo lại, cô ta đã chộp lấy hồn phách Lý Phỉ Phỉ nuốt xuống bụng rồi.
Ăn xong hồn phách kia, cô ta cảm thấy lực lượng của mình mạnh lên rất nhiều, trong lòng bất giác sinh ra tà niệm rằng nếu giết càng nhiêu người, cô ta sẽ có được lực lượng mạnh hơn nữa.
Lý trí của cô ta luôn gắt gao đè ép ý nghĩ đó xuống, nhưng khi có người đi vào hồ bơi, cô ta vẫn không thể khống chế được bản thân. Năm lần bảy lượt đều là cô ta kịp tỉnh táo lại ở thời điểm mấu chốt, không giết những người đó nữa. Chỉ là chính cô ta cũng không nắm chắc được, rốt cuộc mình còn có thể kiềm chế được bao lâu.
"Những quỷ hồn khác, dù cho oán khí sâu nặng đến đâu, khi báo thù xong cũng đều tiêu tan chấp niệm, tự động nhập vào luân hồi, nhưng cô lại không như thế. Đó là bởi vì đạo pháp ấn ở trên người cô đã che mất cảm ứng của thông đạo Luân Hồi với cô, kể cả những người trong nhân thế cũng đều không tìm được cô." Linh Bảo đã ở ngoài vòng luân hồi, nên loại che chắn này không có hiệu lực với cô, vì vậy Thành Giai chỉ có thể học theo nữ quỷ ở quảng trường Vân Khai, tạm thời trốn vào lãnh địa của mình để không bị cô tìm thấy.
"Chắc là cô đã nghe đến quảng trường nhảy lầu ở khu Ngọc Trì đúng không? Trong vòng một năm mà có tới mấy chục người nhảy lầu, là bởi vì ở đó có nữ quỷ tác quái. Trên người nữ quỷ kia có dính pháp ấn giống hệt cô, tôi đã xem qua rồi, pháp ấn đó đều từ cùng một người thi triển. Có điều lý trí của nữ quỷ đó đã mất, hoàn toàn biến thành công cụ giết người, cắn nuốt mấy chục vong hồn, lực lượng cũng đều chuyển hoá sang hết cho kẻ hạ pháp ấn. Nếu tôi không ra tay, không tới một năm cô cũng sẽ hoàn toàn đánh mất bản thân, trở thành công cụ chỉ biết giết chóc. Cô muốn biến thành như thế sao?"
Thành Giai vội vàng lắc đầu.
Lúc còn sống cô ta đã nghe nói đến quảng trường nhảy lầu, mọi người đều đồn ở đó có quỷ, rất nhiều thành phần tri thức tự sát khiến cho nhiều người không dám công tác ở đó nữa. Lúc chết rôi cô ta nghe được những người sống nói chuyện phiếm, nơi đó bây giờ đã trở thành địa điểm nhảy lầu vô cùng khủng khiếp. Thì ra nguyên nhân là vì bị quỷ ám, thân là quỷ hồn, cô ta quá hiểu cách tạo ra ảo giác đẩy người sống vào đường cùng...
Thành Giai không dám tưởng tượng tiếp nữa, nếu chuyện liên tục giết mấy chục người này xảy ra trên người mình, cô ta sẽ phát điên mất. Cô ta không muốn biến thành kẻ như vậy!
"Những người chết ở quảng trường vô tội biết bao, không chỉ mất mạng, đến hồn phách cũng không còn nữa. Cô muốn để chuyện như vậy tiếp tục xảy ra sao? Vị tiên sinh giúp đỡ cô chắc chắn không chỉ hạ pháp ấn lên mỗi cô và nữ quỷ kia..."
"Không, không, không!" Thành Giai liên tục lắc đầu.
Hiển nhiên là cô ta đã nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề. Thành Giai trời sinh vốn lương thiện, cô ta không thể ngồi nhìn kẻ ác tiếp tục làm ra việc thương thiên hại lý như vậy được.
"Lục đại sư, tôi sẽ đưa cô đi tìm người đó, xin cô hãy ngăn cản hắn tai"
Linh Bảo vô cùng vui mừng, người thiện lương đúng là dễ nói chuyện hơn nhiều. Cô còn chưa dùng đến biện pháp vừa đe dọa vừa dụ dỗ thì Thành Giai đã bị thuyết phục rồi.
Tâm tốt đẹp sẽ nhận được báo đáp, nếu cô thành công ngăn được người phía sau màn, Thành Giai cũng sẽ nhận được công đức tương ứng, việc này sẽ giúp cô ta giảm bớt trừng phạt sau khi vào thông đạo Luân Hồi.
Trên người Thành Giai có công đức nhưng lại ngoài ý muốn mà chết đột ngột, nếu trực tiếp nhập luân hồi sẽ được đầu thai vào nơi tốt, đối với những kẻ tu luyện tà pháp thì quỷ hồn như cô ta chính là một trân phẩm khó tìm.
Không những năng lượng chuyển hóa cao mà lại còn an toàn. Bởi vì thông qua người có công đức, lực lượng được chuyển hoán sẽ không sinh ra quá nhiều tác dụng phụ.
Cho nên tên tà tu đã hạ pháp ấn lên Thành Giai hết sức kiên nhẫn với cô ta, hắn ta không nỡ làm tổn hại đến quỷ hồn có phẩm chất khó tìm như này, thế nên không hủy đi kí ức lúc sống của Thành Giai giống như nữ quỷ ở quảng trường Vân Khai mà chậm rãi chờ cô ta tự sa đoạ.
Hắn lo lắng oán quỷ hiếm có này của mình sẽ bị thương nên đã cho Thành Giai một đặc quyền, khi cô ta gặp nguy hiểm có thể cảm ứng được vị trí của hắn ta rồi trốn đến đó.
Vì thế, Linh Bảo liền đi theo Thành Giai tới một khu KTV xa hoa ở trung tâm thành phố.
Cô đứng ngoài cửa dùng thần thức quét toàn bộ khu KTV, rất nhanh đã nhìn thấy tình cảnh hiện tại của tà tu kia. Đó là một phòng karaoke được trang trí vô cùng xa hoa, một đám trai trẻ mặc quần áo lộng lẫy ngồi ở bên trong, lớn tuổi nhất cũng chưa tới 35, bên cạnh mỗi tên đều có một gái bồi rượu ngọt ngào kêu anh anh em em, so tài uống rượu vô cùng náo nhiệt. Mà người cô muốn tìm đang bị những người này vây quanh ở giữa, nhìn qua rất có địa vị.
Bảo an thấy khuôn mặt Linh Bảo non nớt nên đưa tay cản trở.
"Tiểu thư, chỗ này của chúng tôi không tiếp vị thành niên."
Linh Bảo vẻ mặt đúng đắn mà giải thích: "Thứ nhất, tôi không phải vị thành niên. Thứ hai, là Trương thiếu phòng A8 kêu tôi tới."
Trương thiếu trong lời cô chính là tên tà tu mà cô muốn tìm, những người trong phòng đều gọi hắn như vậy.
Nghe thấy cô nhắc đến Trương thiếu, bảo an lập tức mở cửa cho cô, còn có cả nhân viên phục vụ chuyên nghiệp đưa cô tới tận cửa phòng. Hiển nhiên là tà tu kia rất có quyền thế, từ tướng mạo cũng có thể nhìn ra được tuy hắn không mấy tốt đẹp nhưng lại may mắn sinh ra trong gia đình quan chức, vừa không thiếu tiền cũng không thiếu thế.