Chương 127:
Chương 127:Chương 127:
"Ba, đây là, con cái đều ở đây, con..." Bà ta cố gắng tìm cách, hy vọng ba chồng cho mình chút mặt mũi.
"Quỳ xuống!" Ông cụ Thường quát một tiếng, cái gậy ba toong trong tay nện vào bàn cà phê bằng đá cẩm thạch, phát ra một tiếng vang lớn.
Cả Thường Thiến Thiến và Trịnh Thu Lan giật nảy mình, cả hai rất sợ sự uy nghiêm của ông cụ Thường, không màng đến có mất mặt hay không đều lập tức quỳ xuống.
"Ông nội, cháu làm sai chuyện gì thì ông phạt cháu là được rồi, ông cần gì phải làm khó mẹ cháu!" Thường Thiến Thiến thấy mẹ cũng bị phạt quỳ cùng mình, trong lòng không khỏi sinh ra bất mãn.
"Ta đương nhiên phải phạt cháu!" Thường Hải Vân đứng dậy đi tới trước mặt Thường Thiến Thiến: "Lão già này bỏ hết thể diện, bỏ ra mấy ngàn vạn tiền tài trợ mới đưa cháu đến được đại học F, mong cháu học hành tử tế, để cháu có thể tạo dựng các mối quan hệ tốt trở thành người tài giỏi! Nhưng cháu đã làm những chuyện gì ở ngôi trường nổi tiếng nhất nước kia? Ỷ lại vào sự giàu có, gia thế của gia đình mà ức hiếp bạn bè, không chỉ làm bế mặt mà suýt nữa còn gây họa cho nhà họ Thường!"
Nghe vậy, Thường Thiến Thiến nghĩ lại những chuyện mình đã gây ra ở trường thì chột dạ cúi đầu, cô ta trở nên thành thật hơn.
Để tách cô ta ra khỏi "những người bạn xấu" trong mắt ông nội, ông đã chọn cho cô ta một ngôi trường nổi tiếng trong nước ngay gần nhà. Trước khi khai giảng, ông đã liên tục dặn dò cô ta không được bắt nạt bạn học như trước đây nữa, nếu không sẽ không tha cho cô ta.
Trước đây, mỗi lần cô ta gây họa, ông nội sẽ bắt cô ta vào quân đội rèn luyện một thời gian, những ngày không internet, không có điện thoại, không có rượu và thuốc lá, khiến cô ta sống không bằng chết, nên cô ta thực sự rất sợ sẽ bị ông nội trừng phạt như vậy nữa.
Tuy nhiên, điều chờ đợi cô ta lần này không phải là sự trừng phạt nhẹ nhàng như thế, sau khi nói xong, ông cụ Thường cho gọi vệ sĩ vào, chỉ tay vào Thường Thiến Thiến:
“Trói nó lại cho tôi!"
Những vệ sĩ này chỉ nghe lời ông cụ Thường, lời của ông chính là mệnh lệnh, lập tức dùng một sợi dây thừng dài trói chặt lấy Thường Thiến Thiến, sau đó trói cô ta vào cây cột giữa phòng khách, ông cụ Thường lấy roi ngựa trong tay vệ sĩ, từ từ tiến lại phía Thường Thiến Thiến.
Lúc nhỏ, khi Thường Trí Thành và em trai phạm lỗi nghiêm trọng đều bị ba đánh như thế này, ông ta biết uy lực của roi ngựa này, nên vội vàng can ngăn.
"Ba, có gì từ từ nói! Đừng đánh, đừng đánh nó!"
Dù biết con gái làm chuyện sai trái khiến ba mình tức giận, nhưng sau một vụ tai nạn nghiêm trọng lúc trẻ, ông ta đã không còn khả năng có con, Thường Thiến Thiến trở thành đứa con duy nhất của vợ chồng ông ta, đương nhiên ông ta cưng chiều con gái như bảo bối, ngay cả khi con gái nghịch ngợm, ông ta cũng cảm thấy rằng nó tràn đầy năng lượng, tương lai có tiên đồ. .
Thấy anh cả ra mặt thuyết phục ba mình, Thường Tín Thành, con trai thứ hai của nhà họ Thường cũng vội vàng ra mặt can ngăn: "Ba, dù sao Thiến Thiến cũng là con gái, nó không giống chúng con lúc nhỏ, da thô thịt dày, nếu để lại sẹo thì không hay đâu!"
"Con gái? Nó có chỗ nào giống con gái!" Ông cụ Thường đẩy đứa con trai út ra.
"Là vợ chồng anh trai con quá nuông chiều nó, khiến nó càng ngày càng không biết phép tắc! Hừ, nếu người làm cha làm mẹ đã không dạy dỗ được, thì để tat"
Nói xong, ông cụ cầm lấy roi ngựa đi tới rôi quất mạnh lên người Thường Thiến Thiến.
Con dâu mình không tốt ông cũng không dạy dỗ được nữa, nhưng cháu gái còn nhỏ, có thể dạy dỗ từ từ được.
Thường Thiến Thiến ngày thường quậy phá, lại chưa từng nếm qua trái đắng, một roi này quất xuống nóng rát đau đớn, cô ta lập tức hét toáng lên.
Nhưng ông cụ Thường không hề nương tay, liên tục quất roi xuống, căn phòng khách rộng hàng trăm mét vuông đều vang vọng tiếng la hét thảm thiết của Thường Thiến Thiến.
Thường Trí Thành đau lòng muốn đến giúp con gái, nhưng ông cụ Thường quay đầu lại, hung dữ nhìn ông ta:
"Hôm nay người nào dám xin xỏ cho nó thì lập tức cút khỏi nhà họ Thường cho tôi!"
Hai vợ chồng Thường Trí Thành lập tức im miệng không dám lên tiếng.
Hầu hết cổ phần của công ty vẫn còn nằm trong tay ông cụ, không ai dám làm trái ý ông.
Thường Hải Vân liên tục xuống tay, đánh khiến Thường Thiến Thiến kêu cha gọi mẹ, cô ta bị trói nên không thể dùng tay đỡ roi, chỉ có thể dậm chân tại chỗ, nhưng roi lại quất lên chân, cô ta thực sự không có nơi nào để trốn, chỉ có thể tiếp tục gào khóc.
"Ông nội, xin ông tha lỗi cho cháu, cháu không dám nữa! Không dám nữal"
Không quá mấy phút, Thường Thiến Thiến bắt đầu gào lên xin tha.
Nhưng Thường Hải Vân vẫn không dừng lại, tiếp tục đánh, rất nhanh, quần áo trên người Thường Thiến Thiến đã rướm máu, tất nhiên là đã bị rách da.
Trịnh Thu Lan mặc dù không bị đánh, nhưng cả người lại đau như bị roi quất vào, bà ta quỳ tại chỗ lớn tiếng gào khóc: "Ba, đừng đánh nữa, xin đừng đánh nữa!"
Thường Thiến Thiến cũng liên tục gào khóc, khuôn mặt trang điểm lộng lẫy của cô ta bây giờ nhếch nhác y hệt quỷ, vì khóc nhiều nên giọng cũng khàn đi, sau hơn mười phút, cô ta không chịu nổi nữa liên ngất đi.
Thường Hải Vân ném roi xuống đất, đưa ra phán quyết cuối cùng cho Thường Thiến Thiến trước khi bỏ đi lên lầu: "Từ học kỳ sau, nó không cần phải đến đại học F nữa, đưa nó đến trường dành cho người cai nghiện internet đi, khi nào nó có thể trông giống như con gái nhà gia giáo thì để nó tiếp tục ra ngoài đi học lại!"
Trong lòng Trịnh Thu Lan cảm thấy vô cùng đau đớn, trường cai nghiện internet giống nơi dành cho người ở sao, nơi đó đầy rẫy những kẻ lưu manh, giáo viên cũng không có tình người, ba mẹ thì không được phép đến thăm, để một đứa trẻ được chiều chuộng từ bé như Thiến Thiến vào đó thì khác gì lấy mạng con bé nữa! Nhưng ông cụ Thường là người đã nói là làm, ông nói sẽ đưa Thiến Thiến đến đó, thì chắc chắn ông sẽ làm.
"Ông xã, mau nghĩ cách đi! Anh muốn nhìn con gái chúng ta đi vào chỗ chết sao?"
Bà ta kéo tay Thường Trí Thành, khóc lóc nói.
"Chờ ba bớt giận đã...' Thường Trí Thành thấp giọng nói.
Hai vợ chồng tranh thủ vội bảo người giúp việc gọi xe cứu thương, nhanh chóng đưa con gái đến bệnh viện cấp cứu.
Nhưng vợ chồng Thường Tín Thành ở lại đó, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng khó có thể nhận ra. Sự ngõ nghịch của Thường Thiến Thiến không chỉ mới ngày một ngày hai, ngay cả khi có mặt ông nội, cô ta cũng thường xuyên giận dữ với chú thím, bình thường con cái của bọn họ cũng bị cô ta quát mắng, bị sai bảo như người giúp việc vậy.
Hôm nay bị ông cụ đánh tơi tả như thế, họ cuối cùng cũng được trút giận rồi.
Sau hai ngày, Thường Trí Thành cũng biết được lý do vì sao ba mình nổi cơn thịnh nộ, sau đó ông ta kể với vợ mình.
"Anh nói là bởi vì có một người tự xưng là thầy phong thủy viết thư, nói rằng ở trường đã bị Thiến Thiến nhà chúng ta bắt nạt, còn tố cáo chúng ta giở trò hối lộ giáo viên khiến người đó bị trượt môn, nên đã tìm ba để tố cáo." Trịnh Thu lan không thể tin được, hỏi lại lần nữa.
Thường Trí Thành gật đầu khẳng định: "Ba nói, thầy phong thủy đó rất lợi hại, cho nên từ nay em và Thiến Thiến không được đắc tội với người ta nữa, nếu không lần sau ông ấy sẽ tuyệt đối không tha.”
Nghe vậy, Trịnh Thu Lan lạnh mặt, một lúc sau mới lên tiếng.
"Em biết ba đang nói đến ai, cô ta là một cô gái trẻ, không xét đến vấn đề tuổi tác, thì anh nghĩ loại người này có khả năng gì chứ? Anh nói xem, có phải ba không coi Thiến Thiến là cháu gái ruột của mình không, ông ấy chỉ vì một đứa nhóc có chút ít năng lực như vậy mà lại xuống tay tàn nhẫn với Thiến Thiến của chúng ta như thế!" Bà ta đang cố gắng khơi dậy sự bất mãn của chồng mình.
Tuy nhiên, Thường Trí Thành lại khuyên nhủ: "Ba lớn tuổi rồi, vả lại ông ấy rất tin những chuyện này, chúng ta cố nhịn đi."
Trịnh Thu Lan không nói lời nào, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, ai bảo lão già này lại tốt số như vậy, bảy mươi tuổi rồi vẫn sống chết bám lấy số cổ phiếu đó không thôi!
Nhưng bà ta sẽ không bao giờ quên những tổn thương mà nhà họ Thường gây ra cho Thiến Thiến.
Nghĩ đến những vết thương chẳng chịt trên cơ thể con gái mình, nghĩ đến việc đứa con bảo bối của mình sẽ ra sao khi bị đưa vào trường cai nghiện internet kia, bà ta càng căm hận hơn. Tạm thời bà ta không làm gì được lão già đó, nhưng bà ta có tiên, đừng nghĩ bà ta không thể làm gì đối với thủ phạm trong chuyện này.
Thầy phong thủy, cao thủ bắt ma thì sao chứ, không phải cũng bằng xương bằng thịt thôi sao? Dám khiến Thiến Thiến của bà ta bị thương như thế, bà ta muốn Linh Bảo chết cũng không có chỗ chôn!
Chẳng mấy chốc, bà ta đã nghĩ ra một kế hoạch ác độc không có sơ hở.
Linh Bảo mới về tỉnh được hai ngày thì Linh Tú cũng về, cô ấy là cô gái sắp lấy chồng, cũng không thể về nhà cùng ba mẹ chồng tương lai được.
Khi Linh Tú vê đến nhà thì ba mẹ Lục cũng đã đi làm về. Nhìn thấy Linh Tú đang gói gém hành lý, mẹ Lục cũng đến giúp một tay.
Nhìn thấy một chiếc túi xách khá cao cấp được mua từ trung tâm thương mại còn để trong hộp, bà ta nghĩ đó là món quà mà con gái tặng mình, tỏ ra vui mừng khôn xiết, lúc lấy đồ bên trong ra, thì chỉ thấy một chiếc áo khoác lông vũ dài màu hồng giá hơn một ngàn chín, cổ lông màu trắng trông rất nữ tính. Bên dưới chiếc áo khoác có một hộp giày, trong đó có một đôi giày đi tuyết bằng da cừu, phía trước còn có hai quả bóng bằng lông rất dễ thương.