Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần (Dịch Full)

Chương 134 - Chương 134:

Chương 134: Chương 134:Chương 134:

"Kế hoạch rất tốt, có điều cô ta cũng không phải là người bình thường, để chắc chắn không có sơ hở, bà đem thuốc này đưa cho ba mẹ cô ta, để bọn họ tìm cách cho cô ta uống thuốc này vào." Người đàn ông trung niên lấy ra một gói bột thuốc và đưa cho Trịnh Thu Lan.

Trịnh Thu Lan nhận lấy gói bột thuốc, cẩn thận đặt nó vào túi và bắt đầu thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch như bình thường.

Việc đi làm sau Tết đối với ông Lục mà nói thật sự rất đáng mong chờ, vì ở công ty ông ta đang làm, để phòng việc nhân viên nhận tiên thưởng cuối năm xong đến đầu năm sau lại trốn làm, công ty dời thưởng cuối năm sang thời điểm phát lương sau kỳ nghỉ tết rồi phát luôn một lượt. Với thời gian làm việc của ông Lục ở công ty, tiên thưởng cuối năm cũng phải được hơn hai vạn tệ.

Ngày hôm nay, ông ta đang làm việc như thường lệ thì nhận được cuộc gọi nội bộ từ sếp, bảo ông ta đến văn phòng để bàn công việc.

Khi ông ta bước vào văn phòng, thái độ của sếp nọ vô cùng khách khí, nhưng trên mặt lại mang vẻ áy náy, sau khi luyên thuyên vài câu mới tiến vào chuyện chính:

"Lão Lục, ông là nhân viên cũ của công ty, phải ra quyết định như thế này tôi cũng rất đau lòng. Nhưng bây giờ tình thế ép buộc, tôi không thể không làm vậy..." Câu mở đầu này khiến cho ông Lục có một dự cảm không lành.

"Sếp à, ý của ông là?"

Người sếp thở dài một hơi: "Người nhà ông đã đắc tội với một doanh nhân lớn của thành phố S, giờ người ta chỉ đích danh tôi phải đuổi việc ông, tôi cũng hết cách, thành phố S là thị trường tiêu thụ quan trọng nhất của công ty, quy mô của công ty chúng ta còn nhỏ, không thể làm mất lòng với một xí nghiệp lớn như vậy. Nhưng ông yên tâm, nể tình ông đã cống hiến hết mình cho công ty hơn mười năm qua, tôi sẽ đề nghị phòng tài chính trả thêm cho ông một tháng lương."

Vậy mà lại thật sự muốn sa thải ông tai

Điều này đối với ông Lục không khác nào sét đánh giữa trời quang.

Ông ta đã sắp năm mươi tuổi rồi, bây giờ yêu cầu tuyển dụng cơ bản cho vị trí tương đương ở những nơi khác đều phải dưới 45 tuổi, nên rất khó để ông ta có thể tìm được việc làm khác. Thế nên từ lâu, ông ta đã định làm việc thật tốt ở công ty này cho đến khi vê hưu. Nhưng bây giờ còn cách tận sáu năm nữa mới tới lúc về hưu mà công ty này lại muốn sa thải ông ta. Bảo ông ta sau này biết tìm việc ở đâu đây!

Sửng sốt một lúc lâu, ông ta mới lấy lại được tinh thân, gượng cười hỏi:

"Sếp, có phải là có hiểu lầm gì không, bình thường tôi đều an phận làm việc, hòa đồng với mọi người, sao có thể đắc tội với doanh nghiệp lớn nào đó ở thành phố S được chứt Vị trí của tôi cũng đâu có thường xuyên tiếp xúc với khách hàng của công ty!" Người sếp suy nghĩ một chút, sau đó tỏ vẻ hạ quyết tâm:

"Haizz, ông là nhân viên kỳ cựu của công ty, tôi cũng không đành lòng để ông đi như vậy. Thế này đi, tôi đưa ông số điện thoại của người đại diện công ty bên kia, ông trực tiếp đi hỏi, xem xem có cách giải quyết ổn thoả nào không."

Ông Lục liên tục cảm ơn, sau đó nhận lấy số điện thoại rồi rời đi.

Ông ta ngồi tại chỗ làm việc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nhấn gọi điện, người bắt máy là một người đàn ông trung niên, người đó hẹn gặp ông tại phòng riêng của một quán cà phê gần công ty.

Người đến là một người đàn ông ưu tú mặc âu phục, đi giày da. Vừa nhìn liên biết là viên chức cấp cao của một công ty lớn. Ông Lục vô cùng lo sợ, vội vàng xin lỗi, nói rằng ông ta không biết rốt cuộc mình đã đắc tội gì với ông chủ công ty đối phương, hy vọng bọn họ có thể nương tay, nhà ông ta còn mẹ già con nhỏ, ông ta không thể mất công việc này được. Tóm lại, có bao nhiêu chiêu nhận sai, giả bộ đáng thương, ông ta đều đem ra dùng hết.

Trên mặt người đàn ông ưu tú tỏ vẻ thương hại: "Tất cả chúng ta đều là người làm công ăn lương, tôi thấy ông cũng đúng là không dễ dàng gì. Thế này đi, tôi quay vê hỏi ông chủ giúp ông xem có cách nào lấy công chuộc tội, không tính toán chuyện cũ nữa được không."

Ông Lục vô cùng cảm kích, về nhà thấp thỏm chờ đợi hồi âm của đối phương. Ông ta nói chuyện này với bà Lục, nhưng cả hai người vẫn không biết rốt cuộc mình đã đắc tội gì với ông chủ lớn của thành phố S.

"Các công ty lớn ở thành phố S hoàn toàn không có quan hệ làm ăn với công ty tôi đang làm, tới gặp mặt tôi còn chưa được gặp lân nào, nói gì tới chuyện đắc tội với người ta..."

Bà Lục cũng đồng tình: "Đúng vậy, đến thành phố S chúng ta cũng chưa từng tới nữa cơ mà."

Nói đến đây, ông Lục đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: "Nhà chúng ta chỉ có mỗi con bé Lục Linh Bảo là ở thành phố S, lẽ nào là nó..."

Bà Lục chợt hiểu ra: "Nói không chừng là thật đó, bình thường con bé phá phách như vậy, chắc nó đã làm phật lòng quý nhân nào đó rồi!"

Đến ngày hôm sau, khi người đàn ông ưu tú kia lại hẹn gặp lần nữa, ông ta liên xác nhận được phỏng đoán này.

"Lục tiên sinh, thật ra tôi cũng rất thông cảm với ông, hôm qua tôi đã giúp ông hỏi kỹ lại ông chủ, chuyện này đều do đứa con gái thứ hai của ông ở trường gây hoạ. Ông nói xem, con gái ông đi học ở xa, ông lại ở quê nhà thì sao có thể quản kỹ được nó, nhưng khi người ta tính sổ thì vẫn tính lên đầu bậc làm cha làm mẹ như ông..."

Hoá ra là vậy!

Ông Lục tức đến mức thở hổn hển, Lục Linh Bảo đúng là oan nghiệt! Hiện tại nó thì có tương lai xán lạn rồi, nhưng còn cha mẹ nó thì chưa hưởng được ngày báo hiếu nào từ nó, còn bị nó đề phòng như ăn trộm, sợ bọn họ lợi dụng nó, bây giờ nó còn gây cho bố mẹ nó một cục rắc rối lớn như vậy, làm mất đi công việc kiếm sống của cha nó.

Đúng là quá đáng hận mài

"Cái này... cậu à, cậu không biết chứ, gia đình chúng tôi là trường hợp đặc biệt, chúng tôi vốn không có bất kỳ liên hệ nào với con bé đó cả, nó đắc tội quý nhân thì cứ đánh cứ giết nó, chúng tôi không quan tâm, đừng làm liên luy đến chúng tôi như thế, tôi xin cậu giúp tôi nói lại với ông chủ lần nữa!" Ông Lục thành khẩn cầu xin.

"Nếu nói các người không có bất kỳ quan hệ nào với Lục Linh Bảo, vậy thì việc này dễ rồi." Người đàn ông ưu tú đẩy mắt kính, che đi ánh mắt sắc bén của mình: "Cô ta đã đắc tội với ông chủ của chúng tôi, ông chủ nhất định sẽ dạy cho cô ta một bài học để trút giận. Nếu hai người có thể giúp, làm vậy không chỉ có thể lấy công chuộc tội mà còn có thưởng nữa, mười vạn này chính là thành ý."

Ông Lục nhìn xấp xấp tiền giấy đỏ rực, hai mắt sáng lên: "Rất sẵn lòng, tất nhiên là chúng tôi rất sẵn lòng giúp đỡI"

Ông ta từ lâu đã không vừa mắt Lục Linh Bảo, không biết làm sao cô lại có được sức mạnh kỳ lạ khiến ông ta chẳng thể làm gì, vừa hay bây giờ có người giúp dạy cho cô một bài học, ông ta không những giữ được công việc mà còn nhận được một khoản tiền bất ngờ, đúng là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống!

Trong một khoảnh khắc, một ý nghĩ ác độc nảy ra trong đầu ông ta.

Nếu Lục Linh Bảo chết, với tư cách là cha mẹ, không phải bọn họ sẽ là người thừa kế thích hợp nhất hay sao, như vậy toàn bộ mấy trăm vạn tiên dưới tên của nó đều sẽ thuộc về bọn họi

Ông ta đảo mắt nói với người đàn ông ưu tú:

"Mặc dù đứa con gái này không phải do tôi nuôi lớn, nhưng tôi cũng hiểu đôi chút về tính tình của nó, có câu đánh rắn không chết ngược lại còn bị nó cắn. Bây giờ nó có năng lực rất kỳ quái, nếu bị dạy một bài học, nhất định sẽ ghi hận trong lòng, e rằng nó sẽ suy nghĩ đến việc trả thù ngược lại! Điều này sẽ gây ra nhiêu hậu hoạ khôn lường!"

Người đàn ông ưu tú dường như nhìn thấu tâm tư ông ta, nở một nụ cười châm chọc: "Ông yên tâm đi, chúng tôi làm việc đương nhiên sẽ có cách tránh những phiên phức sau này."

Sau khi hai người thương lượng xong điều kiện, người đàn ông ưu tú kia lấy ra một túi giấy trắng to bằng lòng bàn tay đưa cho ông Lục: "Ông nghĩ cách cho cô ta uống gói thuốc này, chỉ cần cô ta uống một chút bằng cỡ cái móng tay thôi là đã có hiệu quả rồi."

Ông Lục trở về nhà với gói bột thuốc và mười vạn tiền mặt, bắt đầu thảo luận kế hoạch với vợ mình. .

Không chỉ giữ được công việc mà còn nhận được mười vạn tệ từ trên trời rơi xuống, khỏi nói bà Lục biết liền vui vẻ đến nhường nào.

Hai người này quả không hổ là vợ chồng, bọn họ đều cho rằng có thể có người nào đó giúp trừ khử Lục Linh Bảo là một chuyện tốt, có lợi chứ không có hại. Đối với chuyện khó giải quyết của chồng mình, bà ta động não một lúc đã nghĩ ra cách giải quyết:

"Cái này có gì khó đâu chứ? Chẳng phải ngày 16 này, chị gái nó làm đám cưới sao? Đến lúc đó chúng ta sẽ...' Bà ta thì thầm vào tai chồng, ánh mắt ông Lục ngay lập tức sáng lên.

Đúng nhỉ, vậy không phải là đã giải quyết được rồi sao?

*

Xuất phát từ tâm quan trọng của Linh Tú, nhà họ Miêu quyết định tổ chức một bữa tiệc rượu cho Linh Tú ở thành phố trực thuộc tỉnh trước rồi mới đến thành phố J tổ chức. Nhiều năm trước, tiệc cưới ở thành phố trực thuộc tỉnh đã được lên kế hoạch tổ chức sau Tết Nguyên Tiêu một ngày, địa điểm tổ chức là một khách sạn bốn sao trong thành phố. .
Bình Luận (0)
Comment