Chương 149:
Chương 149:Chương 149:
Ngay cả Vi Tuấn cũng hết sức kính trọng mà đối đãi với Linh Bảo, ông ta nào có tài lực mạnh mẽ cùng thủ đoạn cao minh như hắn ta? Muốn cứu người, chỉ có thể đáp ứng mọi điều kiện cô đặt ra mà thôi.
Nói đơn giản một chút, người bị tổn hại nhiêu nhất trong điều kiện này không phải ông ta, ông ta cũng chỉ việc tạo áp lực lên chỗ Mạnh Lập Hồng là được. Đương nhiên, ông ta cũng không thể chèn ép Mạnh Lập Hồng quá mức, nên lập tức chìa cho ông ta một chiếc bánh ngọt: "Lão Mạnh, chỉ cần ông đồng ý, tất cả những đơn hàng vào năm sau đều chiếu theo yêu cầu ông đề ra."
Lý Bách cũng đã thể hiện đủ thành ý với ông ta, Mạnh Lập Hồng sao có thể không hiểu được mà tiếp tục làm khó ông, chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười chấp nhận: "Đây không phải là rất tốt sao! Đã như vậy, tôi lập tức gọi điện thoại cho luật sư chuẩn bị giấy tờ, sáng mai chúng ta lập tức làm thủ tục chuyển nhượng!"
"Ba!" Mạnh Thi Vũ đột nhiên giống như bị mất phanh, thét lên một tiếng hết sức chói tai, gấp đến độ như chân đang giẫm lên một tấm sắt nóng hổi, ngay cả dáng vẻ nhu nhược lúc trước cũng không thèm đội lên nữa, vội vàng hét lớn: "Không thể như vậy được! Ba, ba không thể cứ thế để bọn họ ép buộc, cho cô ta nhiều cổ phần như thế được! Cô ta đối với ba một phần tôn kính cũng không có, cầm cổ phần trong tay rồi sau này sẽ không còn hiếu thuận với ba nữa!"
Mạnh Lập Hồng vừa bị cắt mất một miếng thịt đang hết sức phiền lòng, đưa mắt qua lại trông thấy con gái thứ hai nhà mình mất kiên nhẫn mà ầm ï cả lên, hung hăng liếc cô ta một cái: "Mau im miệng lại cho bal Còn cái gì có thể quan trọng hơn mạng của Tiểu Khải được cơ chứ!"
Nghe được lời này của Mạnh Lập Hồng, trên mặt Lý Bách cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười nhẹ nhõm, vỗ vai Mạnh Lập Hồng nói: "Lão Mạnh, đúng thật là anh em tốt mài Nào, tôi kính ông một chén này!"
Mạnh Lập Hồng miễn cưỡng bày ra một nụ cười, liếc mắt hướng về phía Mạnh Thi Văn cùng Linh Bảo ở bên kia đang nhìn nhau cười, gắt gao đè nén cơn giận cùng sự căm hận sắp phun trào trong đáy mắt.
Quả nhiên ông ta chán ghét con gái cả nhà mình cũng không phải không có nguyên do, nhìn xem, con bé này ngoan độc cỡ nào, vậy mà lại có thể hợp tác với người ngoài tính kế ép ba mình, mưu đoạt tài sản trong tay ông tai
Vu Giai Dung bên này sau khi nhận được điện thoại của con gái, gấp đến độ quần áo cũng không kịp thay, ngay lập tức từ bệnh viện chạy qua.
Mấy hôm trước, bà ta sơ ý bị thương trong bữa tiệc, lúc này, môi trên sưng đến nỗi sắp lật cả ra ngoài, trên mặt còn xuất hiện hai vết sẹo trông rất doạ người, răng cửa còn rụng mất hai cái. Trước đây bà ta vẫn luôn rất chú trọng trau chuốt ngoại hình trước mặt Mạnh Lập Hồng, theo lý thuyết chắc chắn sẽ không thể để ông ta nhìn thấy bộ dạng này của mình. Nhưng hiện tại, nhân lúc bà ta nhập viện, gia sản của Mạnh Lập Hồng đã ra đi hơn phân nửa, bà ta làm làm gì còn thời gian để ý tới mấy việc nhỏ không đáng kể kia chứ!
"Lập Hồng, tôi nghe Thi Vũ nói, ông muốn chuyển nhượng 50% số cổ phần của công ty sang cho Mạnh Thi Văn, đây là sự thật sao?”
Mạnh Lập Hồng bị bộ dạng kia của bà ta làm kinh hãi một phen, ông ta vốn dĩ đã phải chịu tổn thất nặng nề, tâm tình không mấy dễ chịu, lại thấy Vu Giai Dung không biết ý tứ chạy tới hỏi, trong lòng đối với bà ta càng thêm vài phần chán ghét, không kiên nhẫn đáp:
"Đó đều là sự thật! Hết người này đến người kia chạy tới hỏi, làm sao, tới bà cũng muốn chỉ trích bức bách tôi sao?”
"Không, tất nhiên không phải như vậy. Tôi chỉ thấy, Thi Văn nó vẫn còn quá trẻ, chuyển sang cho con bé nhiều cổ phần như vậy, con bé cũng không biết bàn chuyện kinh doanh, sẽ gây bất lợi cho công ty..." Vu Giai Dung vội giải thích.
"Chuyện này tôi còn cần bà phải giải thích hay sao?" Mạnh Lập Hồng bực bội: "Con bé đó và vị Lục tiểu thư kia, còn có Lý gia liên thủ lại ép tôi, tôi còn có biện pháp nào khác sao!"
Nói xong, ông ta bèn thuật lại tình huống lúc đó, sắc mặt Vu Giai Dung cũng bắt đầu trâm xuống, bà ta phấn đấu nhiều năm như thế, thế nhưng lại bị con bé kia cướp đi một cách quá đáng như vậy! Vừa giả vờ ngoan ngoãn nghe lời lại vừa nhân lúc bà ta không để ý cướp mất hơn phân nửa số tài sản vốn thuộc về bà tai
Loại chuyện này nhất định bà ta không thể bỏ qual
Bà ta suy tư một chốc, đột nhiên nảy ra một kế sách rất được. Lại đội lên dáng điệu uỷ mị như trước, nhỏ giọng an ủi Mạnh Lập Hồng: "Lập Hồng, đừng tức giận nữa. Thi Văn lân này thật sự có chút quá đáng, một chút tình thân cũng không để vào trong mắt, tôi cũng rất bất bình với cách làm này của con bé! Nhưng ông thử nghĩ xem, con bé tranh giành nhiều cổ phần như vậy, cũng không chắc đã có phúc hưởng mài"
Mạnh Lập Hồng nhìn bà ta đầy nghi hoặc.
Vu Giai Dung tiếp tục nói: "Lập Hồng, ông thử nghĩ xem, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì không may, con bé đó ngõ nghịch lại bất hiếu như vậy, ngay cả ông trời chắc hẳn cũng sẽ không phù hộ cho nó! Nói không chừng ngày nào đó Mạnh Thi Văn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó, số cổ phần kia không phải lại trở về tay ông rồi sao?"
Nếu Mạnh Thi Văn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không may chết đi, Mạnh Lập Hồng chính là người thừa kế hợp pháp đầu tiên của cô ấy.
Mạnh Lập Hồng bắt được ý tứ trong lời nói của Vu Giai Dung, kinh ngạc nhìn bà ta, Mạnh Lập Hồng ngờ rằng bà ta còn có thể nghĩ ra được chủ ý thâm độc như vậy, đây thật sự vẫn là người vợ lương thiện, yếu mềm của ông ta ư?
Vu Giai Dung trông thấy nét mặt của ông ta có chút biến hoá, cũng ý thức lại lời mình nói có chút quá đáng, lập tức sửa lại: "Tôi... Tôi chỉ là thay ông tức giận mà thôi, loại suy nghĩ này nhất định sẽ không bao giờ nghĩ tới nữa." Trước khi lấy lại được số cổ phần đã hao hụt, không thể manh động lần nữa được. Mạnh Lập Hồng lúc này đang bận tâm tới số cổ phần phải chuyển giao, làm gì có hơi sức để ý tới chút phẩm hạnh này của Vu Giai Dung. Trong lòng ông ta cũng dần hình thành nên suy nghĩ này, tạm gạt Vu Giai Dung sang một bên, cười nói: "Tôi cũng không trách bà, bà khẩn trương làm cái gì chứ. Chủ ý này của bà rất được!"
Mạnh Thi Văn cướp đi nhiều cổ phần trong tay ông ta như vậy, cũng phải chịu một cái giá tương xứng mới đúng!
Nếu Mạnh Thi Văn đã muốn làm chuyện này cho rõ ràng, cũng đừng trách ông ta không niệm tình ba conl
Có kế hoạch, đối với chuyện chuyển giao số cổ phần kia, Mạnh Lập Hồng không tiếp tục kháng cự như trước nữa.
Ngày hôm sau, Mạnh Lập Hồng cũng Lý Bách quả nhiên tới Bộ Công Thương nộp tài liệu và bắt đầu thủ tục chuyển nhượng. Theo quy trình, ngày hôm nay sẽ xét duyệt tài liệu, chờ thêm một tuần sẽ có giấy phép kinh doanh mới.
Đến nước này đều không xuất hiện việc gì ngoài ý muốn. Lý Bách khách khí hướng về Linh Bảo mà nói:
"Lục tiểu thư, tình huống của con trai tôi hiện tại đã chuyển biến tệ hơn, cô có thể mau chóng tới xem một chút không?”
Linh Bảo cũng sảng khoái đáp ứng: "Bây giờ qua đó thôi."
Vì vậy, một nhóm người lại lần lượt kéo nhau đến bệnh viện.
Mạnh Thi Văn trông thấy Lý Khải nằm trên giường bệnh, cả người có chút chấn động, người trước mắt cô ấy hốc mắt xanh xao, môi cũng trở nên trắng bệch, gầy đến mức bất thường, nào có dáng vẻ của một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi cơ chứ?
"Sao Tiểu Khải lại biến thành bộ dạng như thế này? Mới mấy ngày trước gặp mặt không phải vẫn rất ổn sao?"
"Bệnh tình của nó chuyển biến mỗi lúc một nhanh, mỗi ngày đều mang một trạng thái khác nhau, nếu không phải tận mắt chứng kiến, thì ai mà tin là có chuyện này chứ!" Lý Bách thở dài giải thích.
"Hiện tại nó chỉ có thể dùng thuốc miễn cưỡng duy trì mạng sống, đến cả bác sĩ đều lắc đầu không biết nó có thể chịu đựng thêm bao lâu..." Nói tới đây, vợ Lý Bách cũng bắt đầu rưng rưng khóc.
Linh Bảo nhìn kĩ vào cơ thể suy nhược của Lý Khải, tinh khí đã bị rút tới 95%, gần như đã sắp sửa bước vào cửa tử, các cơ quan trong cơ thể cũng đã bắt đầu xuất hiện suy kiệt, nhưng nghiêm trọng nhất vẫn là thận và tim tái tạo máu.
Bên cạnh đó, hồn phách của Lý Khải còn bị những sợi tơ đỏ như máu quấn quanh, hút hết ra ngoài. Loại tơ này cùng một loại với sợi tơ chui ra từ trong máy tính hấp thụ tinh khí của Lý Khải lúc trước.
Linh Bảo bắt đầu mở thần lực, vẽ vài cái vào thiên linh của Lý Khải, hồn phách của cậu ta chỗ nào cũng bị tơ đỏ quấn lấy, nhìn giống như kim loại đang bị nung nóng vậy.
Lấy thần lực để khắc chế những sợi tơ này, xem ra chúng thật sự đều là tà vật nguy hiểm. Nhưng khiến cho Linh Bảo không khỏi hoài nghi chính là, lân trước ở bữa tiệc kia Lý Khải bị hút mất tinh khí, là chơi trên máy mà tự cậu ta mang đến, nhưng lần này bị xâm nhập ở tiệm net, khiến cậu ta gặp tai nạn thế mà lại không phải cùng một máy tính.
Chẳng lẽ tà vật này còn có thể thông qua cáp mạng để giết người hay sao?
Linh Bảo không hiểu nguyên lý vận hành của nó lắm, dù sao mấy thứ mạng lưới gì đó, đối với vị thần linh ngủ say suốt hơn năm trăm năm như cô đây cũng là điêu hết sức mới mẻ. Tuy rằng đối với những yêu ma quỷ quái thời đại này thì không phải xa lạ, nếu bọn chúng đem khoa học kỹ thuật hiện tại ra sức lợi dụng để hại người, cô nhất thời nhìn không thấu cũng là điều dễ hiểu.