Chương 152:
Chương 152:Chương 152:
Khóe mắt Mạnh Thi Vũ liếc thấy ấm trà hoa hồng vẫn còn đầy trên bàn, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
"Úi dal" Cô ta trực tiếp đẩy cái ấm về phía điện thoại Linh Bảo, sau đó còn giả vờ sợ hãi kêu một tiếng, vẻ mặt còn ngây thơ vô số tội: "Xin lỗi nha, tôi không cố ý!"
Nước trà lập tức chảy vào điện thoại Linh Bảo, trong lòng Mạnh Thi Vũ tràn đầy đắc ý, chỉ còn đợi điện thoại Linh Bảo tắt máy báo hỏng hoàn toàn, không ngờ đợi cả phút sau, điện thoại vẫn không hề bị ảnh hưởng.
Khóe miệng Linh Bảo cong lên, cô cầm điện thoại lên lắc vài cái, trà trên đó bắn tung tóe vào mặt Mạnh Thi Vũ
Sau đó, dưới ánh mắt tức giận của Mạnh Thi Vũ, cô tháo ốp điện thoại ra cho cô ta xem bên trong: "Điện thoại của tôi sao có thể dễ hỏng như vậy được? Thấy không, trong đây có tất cả các ký hiệu bùa chống nước, chống rơi, muốn dùng cách này hủy ghi âm là không được đâu!"
Linh Bảo vừa nói còn vừa còn phát lại đoạn ghi âm vừa rồi, làm Mạnh Thi Vũ tức giận đến sắc mặt xanh mét.
Lúc này, cô ta cũng bất chấp cái gì mà phong độ, tức giận xông tới giật lấy điện thoại của Linh Bảo, Linh Bảo nhanh nhẹn tránh một cái, Mạnh Thi Vũ lập tức theo quán tính ngã xuống chiếc ghế trước bàn, lúc ngã cô ta hoảng hốt chộp lung tung, liền chộp trúng ly cà phê trên bàn, hai ly cà phê sên sệt bên cạnh Linh Bảo đổ xuống tóc và quần áo cô ta, mặc dù trời không nóng nhưng lại khiến lớp trang điểm của cô ta bị nhòe đi, quần áo và đầu tóc đều dính bẩn. Linh Bảo không khách sáo cười vào mặt cô ta, Mạnh Thi Văn cũng cười nói câu 'Đáng đời.'
Người phục vụ nghe tiếng động chạy tới xem xét, Linh Bảo lập tức kéo Mạnh Thi Văn đến quầy tiếp tân tính tiền... chỉ tính hai ly cà phê của bọn họ. Mạnh Thi Vũ nhịn đau bò dậy từ trên mặt đất, chưa kịp hoàn hồn thì thấy ánh mắt của tất cả mọi người trong cửa hàng đều tập trung vào mình, trong lúc nhất thời chỉ hận không thể tìm được cái khe chui xuống đất, vội chạy ra bên ngoài, nhưng lại bị nhân viên thu ngân ngoài cửa gọi lại:
“Này, cô còn chưa thanh toán đâu!"
Mạnh Thi Vũ cảm thấy trước nay chưa từng mất mặt như vậy, chỉ có thể lếch thếch đi thanh toán hóa đơn, sau đó xấu hổ lên xe, từ đây càng hận Lục Linh Bảo và Mạnh Thi Văn.
Vừa vê đến nhà, thấy Mạnh Lập Hồng đã ở nhà, cô ta lập tức thay đổi sắc mặt, làm ra dáng vẻ lã chã sắp khóc, yếu ớt gọi ba ba.
Mạnh Lập Hồng thấy con gái mình chật vật như vậy cũng giật mình: "Thi Vũ, sao con lại biến thành bộ dạng này?”
"Ông Giang bệnh nặng, anh Húc rất lo lắng, cho nên con đi tìm chị gái và bạn của chị ấy, muốn nhờ bạn chị ấy chữa bệnh cho ông Giang, nhưng bọn họ rất tức giận, nên... nên..." Mạnh Thi Vũ ấp a ấp úng, khuôn mặt đầy vẻ ủy khuất tổn thương, tức khắc khơi dậy lòng thương cảm của Mạnh Lập Hồng.
Ông ta dựa theo hình thức ở chung của Mạnh Thi Văn và Mạnh Thi Vũ, tưởng tượng ra cảnh Mạnh Thi Văn hống hách đổ cà phê lên người Mạnh Thi Vũ, lập tức tức giận chửi bới: "Nó muốn lật trời à! Ba sẽ lập tức gọi nó vê!" Kết quả là vừa mới gọi tới, Mạnh Thi Văn bên kia đã cúp máy, lặp đi lặp lại mấy lân đều như vậy.
Sắc mặt Mạnh Lập Hồng vô cùng âm trâm, Vu Giai Dung thấy vậy vội vàng khuyên nhủ: "Lập Hồng ông đừng giận, hiện tại Thi Văn đang nắm giữ 50% cổ phần, có lẽ đang rất bận."
"Chắc chắn là nó cố ý! Nghĩ rằng có được cổ phần là cánh của mình cứng rồi. Đúng là đắc ý quá sớm!" Mạnh Lập Hồng nghiến răng nói: 'Nếu không phải sợ quá hấp dẫn ánh mắt người khác tôi đã làm cho con khốn kiếp này biến mất khỏi thế giới rồi!"
Đợi Mạnh Lập Hồng rời đi, Vu Giai Dung mới hỏi cặn kế chuyện hôm nay: "Không phải nói đi tìm bọn Mạnh Thi Văn sao? Sao lại biến thành bộ dạng này? Bọn họ động thủ sao?"
Nghĩ đến đoạn ghi âm trong tay Lục Linh Bảo, lòng Mạnh Thi Vũ nóng như lửa đốt, kể đầu đuôi sự việc lại một lần: "Mẹ, mẹ nói xem phải làm sao bây giờ, trong tay Mạnh Thi Văn có nhược điểm của con, nhất định sẽ không bỏ qua cho conl"
Vu Giai Dung híp mắt: "Chuyện tới mức này rồi, một là không làm, hoặc là phải làm đến cùng, chúng ta phải tìm người trừ khử bọn họ!"
"Nhưng không phải ba nói bây giờ còn quá sớm để động thủ sao?" Vu Giai Dung xoay chiếc vòng bạch ngọc trong tay, trong mắt hiện lên một tia tính toán. Đúng là bây giờ động thủ còn quá sớm, nhưng bà ta có cách để mẹ con bọn họ tránh khỏi rủi ro ở mức lớn nhất, đồng thời thu được lợi ích từ đó. *
Linh Bảo thấy Mạnh Thi Văn quyết đoán cúp điện thoại, cong khóe môi nói: "Ba cậu có tức đến mức nổi trận lôi đình không?”
Mạnh Thi Văn không thèm để ý nói: "Đương nhiên sẽ tức rồi. Nhưng nghĩ cũng biết lý do ông ta gọi điện thoại tới, mình không muốn bị ông ta trách mắng vô cớ đâu."
Bây giờ cô ấy đã chiếm được một nửa cổ phần, cô ấy không còn phải im lặng, nhẫn nhịn gia đình đó nữa.
Linh Bảo nhìn tướng mạo cô ấy, thấy có đường tai ương, khi trở lại ký túc xá, cô rút ra hai lá bùa đưa cho cô ấy: "Cậu đeo hai lá bùa này bên người, mấy ngày nay tan học đi về chung với mình."
"Ý cậu là..."
"Mình thấy chỉ sợ sắp tới đây cậu gặp phải tai họa máu, chúng ta cướp nhiều cổ phần từ ba cậu như vậy, có lẽ ông ta sẽ gây ra bất lợi với cậu." Mạnh Thi Văn cười lạnh một tiếng: "Ông ta quả thật có thể làm ra chuyện này! Nhưng dù mình có chết, mình cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta!" Linh Bảo nhón chân sờ mái tóc đen của cô ấy: "Chưa gì đã nói sống chết, cũng đâu phải không còn cách nào khác." Mạnh Thi Văn không rảnh so đo chuyện Linh Bảo xoa đầu cô ấy như xoa động vật nhỏ, hai mắt cô ấy sáng lên: "Linh Bảo, cậu có cách à?”"
Kể từ khi quen Linh Bảo, cuộc sống của cô ấy đã khác rất nhiều, Linh Bảo luôn có thể nghĩ ra rất nhiều cách mà bản thân cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới."Chắc là ba cậu có đối thủ cạnh tranh phải không? Nếu cậu không muốn điều hành công ty, vậy cậu có thể bán cổ phần cho đối thủ cạnh tranh của ông ta. Mình nghĩ hẳn là bọn họ sẽ rất vui lòng mua."
Mạnh Thi Văn trầm tư một lúc lâu, sau đó cả khuôn mặt sáng lên: "Đúng nhỉ, sao mình lại không nghĩ ra cách này chứ!”
Cô ấy nghĩ có lẽ sẽ có rất nhiêu đối thủ cạnh tranh của ông ta muốn thu mua Mạnh thị, trở thành cổ đông lớn nhất của Mạnh thị, chiếm tất cả tài nguyên của Mạnh thị, ngoài ra còn có thể ghê tởm Mạnh Lập Hồng một phen. Mà cô ấy, cũng từ đây hoàn toàn không cần bởi vì chuyện của công ty mà chính diện đối đầu với Mạnh Lập Hồng, chỉ cần cười nhìn ông ta đấu với đối thủ của mình.
"Mình sẽ bán cổ phiếu rồi lập di chúc, nếu mình chết ngoài ý muốn trước năm bốn mươi tuổi, toàn bộ tài sản sẽ để lại cho cậu! Mình có chết cũng không muốn bọn họ được lợi!"
Linh Bảo thật sự không ngờ Mạnh Thi Văn sẽ nói như vậy, còn nói đùa rằng: "Cậu không sợ mình sẽ giết cậu vì tiên sao?"
"Cậu sẽ không." Mạnh Thi Văn khẳng định.
Linh Bảo siết chặt nắm tay nhỏ: "Hừ, mình sẽ làm như vậy! Chờ cậu công chứng di chúc, tối mình sẽ cù lét cậu cười chết!"
Tuy rằng ngày thường Mạnh Thi Văn hay làm khuôn mặt lạnh, nhưng lại có cái tật rất không phù hợp với hình tượng của cô ấy, là cô ấy rất sợ ngứa."Sao đột nhiên cậu lại phát điên vậy!" Mạnh Thi Văn mang vẻ mặt khó có thể tin.
Linh Bảo kiêu ngạo nói: "Mình vẫn luôn điên như vậy nhaI" Hai người đùa một lúc, lúc này Linh Bảo mới nghiêm mặt nói: "Mình không cần tiên của cậu. Nếu cậu thực sự muốn lập di chúc, mình sẽ đưa cậu một kiến nghị. Cậu có thể quyên số tiền này cho một quỹ từ thiện đáng tin cậy. Như vậy sẽ tích được nhiều công đức."
Đời người dù giàu sang phú quý đến mức nào, sau khi chết tiến thông đạo Luân Hồi, cũng sẽ xử lý bình đẳng theo công đức tội nghiệt. Công đức cao, kiếp sau có thể đầu thai vào nhà tốt, nghiệp chướng nặng nề sẽ bị diệt thành tro bụi. Cho nên, người sống trên đời, tích nhiều đức luôn không sai, sinh thời có phúc, dù không có phúc thì sau khi chết cũng được lợi.
Mạnh Thi Văn ghi nhớ những lời Linh Bảo nói, hôm sau lập tức liên hệ Chu thị luôn đối đầu với Mạnh thị.
Biết được ý đồ của Mạnh Thi Văn khi đến đây, chủ tịch Chu thị hận không thể ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, Mạnh Lập Hồng ơi Mạnh Lập Hồng, ông cũng có ngày hôm nay, con gái ruột cầm dao đâm sau lưng ông. Đúng là ác giả ác báo!
Vì thế, hai bên vui vẻ hẹn ngày gặp mặt trao đổi cụ thể. Hai ngày sau, Mạnh Thi Văn mang theo luật sư, kế toán chuẩn bị tốt tư liệu, cùng Linh Bảo đến khách sạn thương gia năm sao, hai bên nhanh chóng thương lượng giá cả, thống nhất ngày và phương thức thanh toán.
Sở dĩ quá trình diễn ra nhanh như vậy chủ yếu là vì cái giá mà chủ tịch Chu đưa ra quả thực rất ưu đãi, bên Mạnh Thi Văn thậm chí không cần mặc cả gì. Mạnh Thi Văn vô cùng bất ngờ trước sự sảng khoái và thân thiện của vị CEO đối thủ này, không biết có phải là ảo giác của cô ấy không, nhưng cô ấy luôn cảm thấy ánh mắt của vị CEO này nhìn mình có một loại từ ái của trưởng bối. Kế tiếp, để chú với người ba độc ác của cháu đánh một trận, cháu còn là một cô bé, chỉ cần học tập chăm chỉ, sống thật tốt là được." Chủ tịch Chu chân thành nói.