Chương 158:
Chương 158:Chương 158:
Con người mà, đều phải trả giá đắt vì bản thân. Họ biết được điểm này của cô, cũng giống như nắm được nhược điểm trí mạng của cô, luôn có thể tìm được cơ hội hoàn hảo để trừng phạt cô.
Vì cảm ơn Linh Bảo, ông cụ Giang lại chuyển cho Lục Linh Bảo hai bất động sản ở khắp thành phố, hai nơi có mặt tiền là phố tài chính tấc đất tấc vàng ở trung tâm thành phố, hai là căn hộ ở tiểu khu sa hoa, tổng giá trị lên đến hơn một trăm triệu. Nhìn thấy sổ đỏ nhà mới mà Lục Linh Bảo mang về, hai người bạn cùng phòng đều rất ngạc nhiên.
"Ông Giang này hào phóng thật!" Mạnh Thi Văn nói.
"Linh Bảo, sau này cậu là đại gia rồi!" Lê Tuyết nói.
"Dù sao thì mình cũng cứu mạng ông ấy mà.' Đối với những thứ này, Linh Bảo thật sự không có cảm giác gì. Đối với cô, tiền tài của người phàm chỉ có tác dụng duy nhất là mua đồ ăn, nhiều tiền như vậy cũng đủ để mua đồ ăn trong vài năm.
"Cậu định làm gì với mấy bất động sản này?" Mạnh Thi Văn hỏi, thâm nghĩ rằng nếu Linh Bảo không có kinh nghiệm, cô ấy còn có thể cho lời khuyên, hoặc tìm ai đó đáng tin trông coi hộ cô.
Nhưng cô hoàn toàn không để tâm, trên đường về, Linh Bảo đã tính xong chuyện này cả rồi, lúc này mặt mày hớn hở đáp:
"Mình sẽ bán mấy căn hộ kia để sau này mua đồ ăn, còn nhà mặt phố, mình định đăng lên mạng để làm một việc..." Nói xong, cô cười hì hì thành tiếng, giống như đang nhìn thấy tương lai sáng lạn nên vô cùng vui vẻ.
Nghe thấy kế hoạch bán căn hộ đắt như vàng ở thành phố S để mua đồ ăn của cô, Mạnh Thi Văn và Lê Tuyết đều im lặng, lại nghe cô nói muốn đăng nhà mặt phố lên mạng để làm một việc, cả hai lập tức có dự cảm chẳng lành.
"Cậu muốn làm gì?" Lê Tuyết hỏi.
"Mình đăng quảng cáo cho thuê trên mạng, hai cửa hàng kia của mình đều cho người ta thuê để mở quán ăn, một tháng chỉ cần trả một ngàn phí thuê nhà."
"Cái gì? Một ngàn?" Mạnh Thi Văn và Lê Tuyết cùng thốt lên, rõ ràng đã bị giá Linh Bảo vừa nói dọa đến ngây người.
Đó là cửa hàng rộng đến hai trăm mét vuông trên phố tài chính, giá phải lên đến mấy ngàn vạn, bình thường, những cửa hàng có giá trị tương đương đều tốn ít nhất mười vạn tiên thuê nhà, tiền thuê một ngàn sẽ khiến người ta tranh nhau đến gãy chân, vỡ đầu.
"Đúng, chỉ tốn một ngàn tiên thuê. Nhưng mình có một điều kiện, đồ ăn quán của họ phải khiến mình thấy cực kì ngon. Đương nhiên, nếu ai không đủ điều kiện, mình sẽ lấy tiền thuê theo giá thị trường. Các cậu nghĩ kĩ mà xem, nói vậy, chẳng phải tất cả mỹ thực ở thành phố S đều sẽ tự động bay đến chỗ mình sao, như vậy mình có thể ghi lại địa chỉ và phương thức liên lạc với họ, sau này cũng không cần tự mình đi tìm từng chỗ !" Linh Bảo dương dương tự đắc nói.
Mạnh Thi Văn và Lê Tuyết im lặng hồi lâu: "... Cậu đúng là thiên tài."
Ba người đang nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Mạnh Thi Văn vang lên.
Mạnh Thi Văn nghe máy, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Anh có bằng chứng thật sao?”
Rõ ràng đối phương đáp lại bằng một lời khẳng định, Mạnh Thi Văn vội vàng nói: "Được, tôi lập tức đến tìm anh."
"Có chuyện gì vậy?" Lê Tuyết thấy cô ấy cúp máy liền quan tâm hỏi han.
Mạnh Thi Văn liếc nhìn Linh Bảo, ánh mắt hoài nghỉ: "Giang Húc vừa gọi cho mình, nói anh ta biết hung thủ sát hại mẹ của mình năm ấy, còn có bằng chứng, bảo mình sang nói chuyện."
Linh Bảo nhìn tướng mạo của cô ấy, cũng không thấy tai họa, thuận miệng nói: "Vậy cậu cứ đi đi, muốn làm thế nào thì làm, không cần kiêng gì đâu."
Mà ở đầu bên kia, Giang Húc vừa cúp điện thoại cũng cảm thấy khó hiểu: "Ông nội, bây giờ chúng ta đã tuyệt giao với Mạnh gia rồi, chúng ta còn can thiệp vào chuyện của Mạnh gia làm gì?"
Ông cụ Giang nhìn anh ta, trong ánh mắt lộ vẻ tiếc nuối: "Chỉ dựa vào chuyện Mạnh Thi Văn có một người bạn như Lục tiểu thư, đã đủ để chúng ta lấy lòng con bé! Nếu cháu có thể theo đuổi con bé, sau này có thể kết hôn với con bé thì càng tốt, dù không thể, cũng nên duy trì quan hệ bạn bè tốt đẹp."
Nói xong, ông ấy thở dài một tiếng.
Nếu lúc trước Giang Húc chịu nghe lời ông ấy nói, nhanh chóng kết hôn với Mạnh Thi Văn thì tốt rồi, hoàn cảnh hiện tại chắc chắn rất khác biệt. Thật đáng tiếc!
Nhưng thật may mắn, lúc trước ông ấy thấy mẹ con Mạnh Thi Vũ chướng mắt, lo sau này Vu Giai Dung lắm mưu nhiều kế kia giở trò, khi đó ông ấy đã tìm người điều tra nhược điểm của bà ta, cũng nắm được vài chuyện thú vị, bây giờ vừa lúc có thể dùng để lấy lòng Mạnh Thi Văn.
Mạnh Thi Văn xem xong lời khai và chứng cứ, cả người cô ấy run lên, ánh mắt tràn đầy sự căm hận: "Quả nhiên là bà ta giết mẹ tôi! Tôi muốn khiến bà ta phải trả nợ máu bằng máu!"
Trước đây cô ấy vẫn nghĩ mẹ bị Mạnh Lập Hồng và Vu Giai Dung chọc giận nên khi lái xe mới mất tập trung, bất cẩn gây ra tai nạn rồi bỏ mạng, lại không ngờ rằng, tất cả đều được tính toán từ trước! Mẹ của cô ấy bị người khác giết chết, sau đó dàn dựng thành bỏ mạng trong một vụ tai nạn giao thông!
Mà hung thủ giết người đúng là Vu Giai Dung!
"Thi Văn, cô đừng làm gì dại dột, loại người lòng dạ hiểm độc thế này nên giao cho pháp luật xử lí, không cần làm bẩn tay của mình." Giang Húc nhẹ nhàng trấn an. Mạnh Thi Văn buộc bản thân phải tỉnh táo lại, Giang Húc nói đúng, lãng phí cả đời mình vì Vu Giai Dung thật không đáng, cô ấy có chứng cứ trong tay, cũng đủ khiến Vu Giai Dung mục Xương trong tù.
Ba ngày sau.
Vu Giai Dung rời khỏi trụ sở tập đoàn Chu thị, trông tâm trạng không tệ.
Vừa rồi bà ta đã kí một thỏa thuận với tổng giám đốc Chu thị, bán 15% cổ phần của công ty trong tay Mạnh Lập Hồng với giá năm trăm triệu cho Chu thị, khiến Chu thị từng bị Mạnh thị chèn ép tuyệt đối có được vị thế xứng đáng, hoàn thành việc sáp nhập.
Hiện tại Mạnh Lập Hồng đã mất năng lực kiểm soát hành vi, bà ta là vợ của Mạnh Lập Hồng, có quyền thay chồng xử lí tài sản do ông ta đứng tên.
Mấy ngày nay, bà ta đã suy nghĩ thông suốt, dựa vào năng lực của ông ta, chắc chắn không đủ khả năng chống lại tập đoàn Chu thị lớn mạnh, chỉ có thể bị Chu thị chậm rãi làm hao mòn, 33% cổ phần của công ty cuối cùng cũng về con số 0. Chẳng bằng thuận thế đẩy thuyền, bán toàn bộ cổ phần công ty cho Chu thị với giá thấp, để ông ta sát nhập Mạnh thị, mà bà ta làm cổ đông, sẽ nhận được tiền và hoa hồng.
Hiện tại Chu thị đồng ý điều kiện của bà ta, bà ta mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Hơn nữa bất động sản và tiền bán cổ phần công ty, cùng với các tài sản lưu động* khác, bà ta và con gái sở hữu khối tài sản lên đến trăm triệu, trong tương lai còn có tiên hoa hồng, coi như đảm bảo được cuộc sống giàu sang. So với vòng luẩn quẩn bất hòa trước đây, như vậy đã là rất khá rồi.
*Tài sản lưu động (current assets) là những tài sản ngắn hạn và những tài sản thường xuyên luân chuyển trong quá trình hoạt động kinh doanh của doanh nghiệp, gôm tiền mặt, chứng khoán, hiện vật (vật tư, hàng hóa), các khoản nợ phải thu ngắn hạn.
Bà ta phấn đấu cả đời, có thể có địa vị như bây giờ, so với những người bạn cùng trang lứa ở quê, đây có thể xem là thành tựu vĩ đại.
Làm người vẫn nên biết được thế nào là đủ.
Nhìn ánh mặt trời mùa xuân ấm áp ngoài cửa sổ xe, một nụ cười thỏa mãn lộ ra trên gương mặt được chăm sóc rất tốt của bà ta, sau này thoải mái tận hưởng cuộc sống sung túc khi vê già cũng không phải ý tồi.
Lại không ngờ rằng, xe đột nhiên bị hai xe cảnh sát chặn đường, bà ta và lái xe đều bị yêu cầu xuống xe.
"Các người làm gì vậy? Tôi chính là phu nhân hiện tại của tập đoàn Mạnh thị!" Bà ta nói ra thân phận của mình theo thói quen, tỏ vẻ không vui. Lại quên lúc này đã sớm không còn tập đoàn Mạnh thị, Mạnh Lập Hồng cũng đã sớm không phải tổng giám đốc Mạnh thị.
Cảnh sát bắt đầu bao vây xe của họ, một cảnh sát trong số đó giơ lệnh bắt giữ trước mặt bà ta: "Bà Vu Giai Dung, bà bị tình nghi vì tội cố ý giết người, mời theo chúng tôi quay về đồn cảnh sát Trong lòng Vu Giai Dung lộp bộp một tiếng.
Giết người, người bà ta thật sự giết được, chỉ có người mẹ chết tiệt kia của Mạnh Thi Văn. Những năm đầu, bà ta thường mơ thấy người kia quay về, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy sợ hãi, sau đó bà ta cho rằng dường như việc này đã bị thời gian che giấu rồi, nên bắt đầu thấy yên tâm.
"Sao tôi có thể giết người, chắc chắn mấy người hiểu lầm rồi!" Bà ta cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh.
"Trong tay chúng tôi đã có đầy đủ chứng cứ, xin theo chúng tôi quay về đồn cảnh sát!" Thái độ viên cảnh sát cương quyết, anh ta dứt khoát còng hai tay bà ta lại, ấn bà ta vào trong xe cảnh sát.
Khi Vu Giai Dung đến đồn cảnh sát, xem những chứng cứ phạm tội, bà ta biết bản thân đã không thể cứu vãn. Chuyện bà ta sát hại mẹ của Mạnh Thi Văn mười năm trước vậy mà lại bị lật lại.
Tội cố ý giết người, thứ đang chờ đợi bà ta là án tù chung thân, nửa đời sau của bà ta sẽ phải trải qua trong tù.
Bằng chứng như núi, hơn nữa còn có Mạnh Thi Văn cắn không chịu buông, bà ta hoàn toàn không thể thoát tội, điều duy nhất bà ta có thể làm chính là đảm bảo một cuộc sống đủ đầy cho con gái Mạnh Thi Vũ.
Bà ta cho Mạnh Thi Vũ toàn quyền xử lí bất động sản và cổ phần công ty dưới danh nghĩa Mạnh Lập Hồng, để Mạnh Thi Vũ mang toàn bộ tài sản lưu động ra nước ngoài. Đương nhiên, vì xử lí quá vội vàng, Mạnh Thi Vũ lại không có kinh nghiệm, tất cả tài sản hâu như đều được bán với giá cực thấp, cuối cùng tiên về tay Mạnh Thi Vũ chỉ còn bốn, năm triệu.