Chương 186:
Chương 186:Chương 186:
Cho nên, Linh Bảo có chút tức giận với người nào tiết lộ chuyện này. Khi đã điều tra từ Thôi Vân Xương, thì điều tra cả tên Giang Sâm chỉ có duyên gặp mặt một lần.
Cô không hề biết Giang Sâm oán hận cô, nhưng cũng rất khó chịu với hành vi bán đứng cô của hắn. Nghĩ tới bản thân đã từng nói đùa với Hà Phúc Quý, ai mà nói bí mật của cô ra ngoài, thì người đó sẽ biến thành người câm. Lúc này cô dứt khoát để lời nói đùa trở thành sự thật, cho Giang Sâm thêm một lá bùa biến thành câm trước.
Chỉ cân hắn có ý đồ sẽ lại nhắc đến cô, thì bùa chú sẽ lập tức phát tác.
Cho nên Giang Sâm số khổ mới trúng phải cái bùa này.
Chỉ có điều đây đều việc làm tiện tay, trút giận đã đành, tiêu điểm của Linh Bảo bây giờ vẫn là ở trường học, cô vẫn sống rất nồng nhiệt với cuộc sống hiện tại.
Một ngày này tan học, khi cô và Mạnh Thi Văn, Lê Tuyết cùng nhau đi vê phía phòng ngủ, đã gặp Cổ Nguyệt vốn ở phòng bên cạnh. Cô gái này khá tốt, vốn dĩ cũng thường xuyên đi ăn cùng Linh Bảo, nhưng sau khi khai giảng cô ấy có bạn trai nên dần dần xa cách, gân đây đã chuyển ra bên ngoài ở chung, Linh Bảo cũng đã một thời gian không gặp được cô ấy.
Trước đây cô ấy để tóc dài ngang vai, bây giờ lại là một bộ tóc dài đến eo, nhìn còn quyến rũ hơn cả trước đây, trong từng cái giơ tay nhấc chân, đều mang lại cảm giác khác biệt. Lê Tuyết hâm mộ kiểu lột xác này vô cùng:
"Nối tóc để đổi kiểu tóc có tác dụng như vậy sao? Mình đang suy nghĩ hay là mình cũng nên đi nối tóc nhỉ..."
"Nối tóc? Tóc của cậu ấy là tóc nối?" Linh Bảo hơi ngạc nhiên hỏi.
Lê Tuyết cũng rất ngạc nhiên: "Đương nhiên là tóc nối rồi, tóc cậu ấy nối từ kỳ nghỉ đông đó, sau đó vừa mới khai giảng đã có bạn trai. Tóc cậu ấy trước kia không dài như vậy, cậu quên rồi à?"
Trước kia Cổ Nguyệt không chú trọng cách ăn mặc, thường xuyên quấn mái tóc thành lọn xoăn nhỏ, Linh Bảo lại không nhạy cảm trong việc ăn mặc và trang điểm, thật sự là không chú ý đến việc tóc của cô ấy dài bao nhiêu.
Nhưng đây không phải trọng điểm, điều quan trọng là, bộ tóc này của cô ấy không bình thường. Cho dù kỹ thuật nối tóc rất tốt, cũng không thể qua được đôi mắt tinh tường của Linh Bảo. Nhưng tóc này của cô ấy, không có chút vết tích nào của nối tóc, căn bản chính là tóc mọc ra trực tiếp, còn lộ ra một luồng tà khí lúc ẩn lúc hiện.
Khi đám ba người của Linh Bảo đang đứng đó thảo luận lấy bộ tóc của Cổ Nguyệt, Cổ Nguyệt nhìn không chớp mắt đi qua bên cạnh họ.
"Ai, Cổ Nguyệt!" Lê Tuyết vẫy tay chào cô ấy.
Cổ Nguyệt quay đầu, nhìn về phía cô, ánh mắt có một chút khó hiểu thoáng qua, sau đó mới lộ ra một nụ cười xa lạ khách sáo.
"Từ sau khi cậu dọn ra ngoài, đã lâu lắm rồi chúng ta không đi chơi cùng nhau, hay là hôm nay đi ăn cơm cùng nhau nhé?" Lê Tuyết không nhận ra được thái độ của cô ấy, mời nói một cách nhiệt tình.
Trước kia Cổ Nguyệt cũng thường xuyên sang phòng ngủ của các cô, mọi người vui chơi giải trí cùng nhau, bởi vì chuyên ngành khác nhau, đến học kỳ này lại càng xa cách nhau hơn.
Cổ Nguyệt cười, nhẹ nhàng từ chối: "Hay là thôi, buổi tối mình đã có hẹn đi xem phim với bạn trai rồi."
Lê Tuyết khí phách nói: "Vậy thôi, hôm khác chúng ta hẹn lại." Sau đó lại hỏi: "Đúng rồi, bộ tóc này cậu nối ở đâu đó, mình thấy kỹ thuật nối thật sự rất tuyệt, mình cũng muốn đi nối thử xem”
Cổ Nguyệt sững sờ: "Nối ở chỗ nhà mình đó, cửa hàng hơi chếch một chút, cậu không tìm thấy được đâu."
Lê Tuyết hơi thất vọng: "À, vậy thì chỉ có chờ đến khi cậu về nghỉ hè rồi hẵng nói." Nhà của Cổ Nguyệt là người bản địa, cuối tuần là cô ấy sẽ về nhà.
Đợi cho Cổ Nguyệt đi xa rồi, Mạnh Thi Văn mới nói: "Cảm giác Cổ Nguyệt thật sự là đã thay đổi rất nhiều, nếu không phải khuôn mặt vẫn thế, mình đã nghĩ cậu ấy trước đây và bây giờ là hai người hoàn toàn khác nhau.”
Cổ Nguyệt trước kia tùy tiện lại ngây thơ hoạt bát, gần giống với Lê Tuyết, hiện tại lại là một người hoàn toàn có dáng vẻ thục nữ uyển chuyển, đúng là tưởng như hai người.
"Hai người..." Linh Bảo lẩm bẩm nói, trên mặt hiện ra biểu cảm suy nghĩ sâu xa, một lát sau như vẻ ngộ ra, lấy ra một cái bùa bình an, tách một sợi thần thức ra bám ở phía trên, đuổi theo Cổ Nguyệt.
Bùa bình an không chỉ có thể khiến cho cơ thể khỏe mạnh, còn có thể chống đỡ ngoại tà, bảo vệ cho người đeo bình an do tổn thương ngoài ý muốn. Chiếc bùa bình an này làm bằng ngọc, bình thường cô hay dùng để tặng cho những người thân cận bên cạnh mình, cô đã làm cách đây không lâu, lúc đầu chuẩn bị nghỉ lễ ngày mồng một tháng năm qua bên Linh Tú chơi để đưa cho cô ấy, bây giờ lại phát huy được tác dụng đúng lúc.
Đương nhiên, có thể phát huy được tác dụng, không phải là công dụng của lá bùa bình an này, mà là giá trị của miếng ngọc kia. Đó là một miếng ngọc Dương Chi mua hơn hai mươi vạn.
Cổ Nguyệt hiện tại, tướng mạo đã có sự thay đổi, nhìn từ tướng mạo đặc thù có thể thấy, khá là tham món lợi nhỏ.
"Cổ Nguyệt, đây là bùa bình an cúng trong miếu thần ở quê mình, rất là linh nghiệm, giá thị trường chắc phải bán hơn mười hai mươi vạn đấy. Có điều mình có quan hệ nội bộ, lấy được rất rẻ, nên xin cho cậu và mấy người Lê Tuyết mỗi người một cái, đúng lúc bây giờ gặp nhau thì đưa luôn cho cậu đấy, ban nãy mình suýt nữa đã quên mất." Trên mặt Cổ Nguyệt lộ ra nụ cười vui mừng: 'Đắt như vậy cơ à, vậy sao mình nhận được."
"Mình đã lấy ra rồi, vốn dĩ chính là để tặng cho cậu đó. Cậu mau nhận lấy đi." Linh Bảo nhiệt tình nói.
Cổ Nguyệt hơi nhăn nhó, lập tức liền đưa tay ra nhận: "Vậy thì cảm ơn cậu nhé! Linh Bảo cậu thật là tốt." Nhưng lại không ngờ vừa chạm vào lá bùa bình an kia, cô ấy lập tức kêu a một tiếng giống như bị bỏng.
Chiếc bùa bình an rơi xuống đất đùng một tiếng, tạo ra một dấu vết nhỏ nát tan.
Cổ Nguyệt kinh ngạc nhìn Linh Bảo chằm chằm một cách bất định, mà Linh Bảo cũng nhìn cô ấy, hai người nhìn nhau một hồi lâu, Cổ Nguyệt mới nói: "Thật sự xin lỗi, tớ làm nó vỡ ra rồi, không biết liệu có ảnh hưởng đến tác dụng của nó không đây."
Nói xong, cô ấy ngồi xổm xuống thử nhặt mảnh vụn của tấm bùa trên đất, sau đó thành công bóp bùa trong tay, biểu cảm trên mặt cô ấy lập tức thoải mái hơn.
"Rơi vỡ ra cũng không ảnh hưởng gì nhé, miếu đó ở chỗ quê mình rất linh." Linh Bảo làm như không hiểu gì về mặt huyền học: "Cậu nhận lấy đi, bùa có thể phù hộ bình an đấy."
Cổ Nguyệt thấy cô không phát hiện ra điều gì lạ thường, không nghi ngờ gì, yên tâm nhận bùa.
"Đúng rồi, buổi sáng ngày mai sau khi tan học chúng ta đi ăn cùng nhau một bữa nhé? Đã lâu lắm rồi chúng ta không tụ tập với nhau." Linh Bảo mời.
Cổ Nguyệt mới nhận đồ xong, lại ngại từ chối: "Được, vậy thì ngày mai gặp, mình mang món điểm tâm ngọt cho các cậu nhé."
Sau khi Cổ Nguyệt rời đi, Lê Tuyết tò mò hỏi: "Linh Bảo cậu vừa mới đưa cái gì cho Cổ Nguyệt vậy?
"Bùa cầu bình an của quê mình đó."
"Ồ, vậy chúng mình có không?" Cô ấy biết những thứ trong tay Linh Bảo đều là đồ tốt, thế là hỏi Linh Bảo đòi lấy không khách khí chút nào.
"Không có." Linh Bảo trả lời không chút nào giấu diếm.
"Không công bằng, sao chỉ có một mình Cổ Nguyệt có, lẽ nào cậu tốt với cậu ấy hơn sao?" Lê Tuyết bĩu môi nói.
"Ngày mai thì cậu sẽ biết ngay thôi." Linh Bảo nháy mắt thần bí mấy cái, làm cho Lê Tuyết ngơ ngác, đang muốn hỏi thêm, thì bị Mạnh Thi Văn kéo tay áo, lắc đầu.
Mặc dù Lê Tuyết hơi thô lỗ, nhưng cũng không phải thích ép buộc người khác, thấy Mạnh Thi Văn ra hiệu, cũng ý thức được Linh Bảo không muốn nói, nên không hỏi thêm nữa.
Linh Bảo đương nhiên là sẽ không vô duyên vô cớ lấy ra một cái bùa bình an tặng cho người khác mà vốn dĩ bùa đó cô muốn tặng cho người thân, chỉ là tình huống đó của Cổ Nguyệt rất kỳ quái, cô muốn quan sát thêm một chút rồi mới ra quyết định, lo lắng tự nhiên gán thần thức ở trên người cô ấy sẽ bị phát hiện, nên mới nảy ra một cách này.
Nếu cô ấy thật sự biến thành một người ham món lợi nhỏ, thì sẽ không vứt bỏ tấm bùa ngọc này.
Quả nhiên, Cổ Nguyệt cũng không vứt bỏ bùa ngọc, mà cầm về chỗ ở, thế là Linh Bảo đã có thể thấy được mọi hành động sau đó của cô ấy.
Cô ấy chạy thẳng tới chợ bán thức ăn để mua đồ ăn trước, rồi sau đó đi vào một tiểu khu ở gần trường học, về đến nhà trọ thì bắt đầu nấu cơm.
Linh Bảo nhìn nhìn, căn nhà này là một phòng ngủ một phòng khách, bên trong cũng có không ít giày dép và quần áo con trai, quả thực giống như là đang ở chung với bạn trai.
Đến hơn bảy giờ tối, cô ấy đã nấu cơm xong, có một chàng trai trẻ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đã vê, trong tay còn cầm túi công văn, thoạt nhìn là dân văn phòng.
Hai người ôm nhau một cái thân mật, chàng trai nhìn qua đồ ăn trên bàn, trên mặt lộ ra nét mặt cảm động:
"Mạn Ni, đến giờ anh có cảm giác như đang nằm mơ, không nghĩ tới đời này còn có thể được ăn những món em nấu mỗi ngày giống như trước đây."
Mạn Ni? Cái tên này làm Linh Bảo có chút nghi hoặc.
Sau đó lại nghe Cổ Nguyệt dịu dàng cười nói: "Đồ ngốc, chúng ta còn có cả một đời thật dài thật lâu kìa, chỉ sợ sau này anh sẽ thấy ngấy."
"Không đâu, cả đời này cũng không." Chàng trai ôm cô ấy, mặt mũi tràn đây thâm tình.