Chương 188:
Chương 188:Chương 188:
Quả nhiên là bị giết mà chết, nếu không sẽ không có sức mạnh ban đầu mạnh như thế, cũng không thể nào nhập vào cơ thể người.
"Hiện tại đã bắt được hung thủ chưa?" Linh Bảo hỏi.
"Chưa đâu. Một năm số người mất tích bị giết ở thành phố S nhiều lắm, đội hình sự của Cục Công An mới có bấy nhiêu người, bản án đâu dễ phá như vậy." Thang Viên bất lực thở dài nói.
"Chiếc xe đó được trộm ở nơi khác, chỉ có thể tìm được thông tin của chủ xe. Xe vừa ra khỏi cao tốc thì đi vào đường nhỏ, không có camera giám sát để kiểm tra. Người hành hung lúc đó vừa bịt khẩu trang vừa đội mũ, toàn bộ quá trình đều không quay được khuôn mặt, muốn tìm được hung thủ không khác nào mò kim đáy biển."
"Hiện trường phát hiện vụ án có lưu lại thứ gì thuộc vê hung thủ không?”
"Có một mẩu móng tay, nghi ngờ là của kẻ tình nghi phạm tội, qua kết quả giám định DNA xác định, đó là một người giới tính nam hai mươi lăm tuổi, nhóm máu A, có tiền sử hút thuốc phiện.'
Loại người hút thuốc phiện này, về cơ bản đều không có điểm dừng, để có thể mua được thuốc phiện thì chuyện gì cũng có thể làm được. Cướp bóc giết người không phải số ít, luôn luôn là nhân tố bất cập cực lớn trong xã hội.
"Xét từ mức độ móng tay bị xé rách, rất có thể là người bị hại vô tình bẻ gấy móng tay của kẻ tình nghi trong lúc đang giãy giụa. Nhưng cảnh sát đã sớm test thử ở trong kho gen hiện có, không tìm thấy thông tin trùng khớp." Cả nước có trên dưới hơn một tỉ người, số lượng đưa vào kho gen vẫn cực ít, cảnh sát rất ít khi gặp phải tình huống có thể dễ dàng tìm ra hung thủ thông qua loại phương thức này.
"Mẩu móng tay kia vẫn còn chứ? Nếu vẫn còn thì mang sang cho tôi, tôi có cách có thể tìm được hung thủ."
Việc tìm người đối với người có thể làm được lá bùa truy tìm tung tích như Linh Bảo mà nói, hoàn toàn là chuyện nhỏ như con thỏ.
Thang Viên rất kinh ngạc: "Linh Bảo, cô còn có thứ bản lĩnh này!" Nhưng từ trước đến nay anh ta vẫn luôn tin tưởng vào năng lực của Linh Bảo, thế là nhanh chóng liên hệ Cục Công An thành phố, dùng quyền hạn cao cấp của Cục quản lý các sự kiện thần bí, tận tay mang vật chứng quan trọng đến đại học F ngay trong đêm.
Linh Bảo mở cửa bên ghế phụ của xe không khách khí chút nào, ngồi vào xe, sau đó lấy lá bùa của mình ra bắt đầu vẽ bùa.
Chỉ một phút, ánh sáng thần kỳ trên lá bùa lóe lên, một lá bùa truy tìm tung tích đã hoàn thành. Sau đó lại dán lên mặt sau của một cái la bàn, cô nói với Thang Viên: "Lái xe đi theo hướng kim chỉ, là có thể tìm được tên hung thủ kia." Thang Viên lần đầu tiên biết, linh phù còn có thể dùng để tìm kiếm hung thủ, ngạc nhiên không thôi: "Còn có kiểu thao tác này? Linh Bảo, cô làm thế nào vậy?"
Linh Bảo cũng không giấu giếm, nói với anh ta một số nguyên lý làm bùa, trực tiếp làm cho Thang Viên hoa mắt chóng mặt: "Nghe không hiểu..."
"Vậy thì tập trung lái xe đi!" Linh Bảo đưa tay đẩy một cái, kéo đầu óc anh ta trở về đúng với phương hướng trước mặt.
Cho dù thành phố S là nơi dễ tắc đường nhất cả nước, nhưng hơn nửa đêm đường phố cũng rất vắng vẻ, Thang Viên lái xe được chừng một tiếng, đã theo chỉ dẫn la bàn đi đến một con phố đèn màu rực rỡ về đêm, trên con phố này cơ bản đều là quán bar quán net, mặc dù thời gian đã rất muộn, đẩy cửa tiến vào quán bar, tiếng người bên trong vẫn còn huyên náo như cũ.
Ánh đèn lấp lóe, tiếng nhạc Rock đánh trống reo hò khuấy động cảm xúc mọi người, nhiều người hào hứng giống như đã bị phê thuốc kích thích đắt đỏ. Linh Bảo cầm la bàn tạt qua trong đám người, cuối cùng đã tìm được nhân vật cần tìm ở hàng ghế dài bên trong góc.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi có dáng người cao gầy yếu ớt, nhuộm tóc vàng, bấm tai, mặc quần áo lôi thôi chán chường, một đôi mắt to lồi ra bên ngoài, lúc hút thuốc một cách miễn cưỡng, trong mắt vẫn còn mang theo một sự tội lỗi không thể gạt bỏ.
"Chính là hắn." Linh Bảo nói nhỏ.
Thang Viên lập tức muốn tìm điện thoại: "Tôi gọi người đến bắt hắn ta về để so sánh DNA, có thể coi như đã tìm được tên cặn bã này!"
"Đừng nóng vội, trước hết bảo người để mắt đến hắn, chắc ngày mai tôi vẫn còn phải dùng đến hắn." Linh Bảo ngăn cản nói.
Biết được nguyên nhân cái chết của Lý Mạn Nị, trong lòng Linh Bảo đã có tính toán. Quỷ bị giết chết oan, bất luận như thế nào cũng đều có bản năng oán hận với người đã giết mình, khi nhìn thấy người này, chắc chắn dục vọng báo thù theo bản năng bản năng sẽ bộc phát.
Mặc dù Lý Mạn Ni hiện tại có vẻ như định dùng cơ thể của Cố Nguyệt để sống, nhưng loại quỷ mới này như cô ta đối mặt với kẻ thù, chắc chắn không thể nào kiêm chế được bản năng báo thù, một khi quỷ hồn nóng vội phẫn nộ, cô ta có thể sẽ nhân lúc hồn phách rối loạn mà dùng thần thức bên trong Cố Nguyệt, như vậy sẽ khá khó bị phát hiện.
Linh Bảo nhìn người đàn ông kia một hồi, biết được rất nhiều thông tin từ trong mệnh bàn của hắn, nói với Thang Viên: "Trước hết anh hãy cho người đi theo hắn, xem hắn đến chỗ nào để nghỉ ngơi, sau đó mười giờ sáng mai nói cho tôi biết những nơi mà hắn ở."
Thực tế chính cô cũng đã để lại thần thức, chỉ là không muốn người khác hoài nghi, mới nhờ Thang Viên giúp đỡ.
Lại viết số điện thoại của người đàn ông kia cho Thang Viên: "Đợi tôi thông báo thời gian cho anh, thì bảo người gọi điện thoại cho hắn, nói anh Long bảo hắn lập tức đến một địa điểm chỉ định nào đó." Sắp xếp xong những việc này, Linh Bảo mới quay về trường học.
Hôm sau lớp của cô và Cố Nguyệt chỉ có hai tiết, lúc tan học còn chưa đến mười giờ, vì một miếng ngọc xa xỉ ngày hôm qua, Lý Mạn Ni trở nên vô cùng nhiệt tình với việc lôi kéo này của Lục Linh Bảo, Linh Bảo và Lê Tuyết đợi người ra khỏi trường, thì gặp cô ta đứng chờ các cô ở cửa.
"Chúng mình sang bên quảng trường Khải Lệ dạo phố trước nhé, mua ít đồ trước, sau đó sẽ đến quảng trường Khải Lệ ăn cơm, nơi đó có một quán Tây rất ngon."
Đã có thể xác định hung thủ giết người kia buổi tối ở khách sạn gần quảng trường Khải Lệ, buổi tối hắn chơi đến bốn năm giờ, chưa đến mười hai giờ sẽ không rời khỏi giường.
"Cậu bảo là quán đồng giá 998 kia à?" Lê Tuyết cười xấu xa nói.
"Đúng rồi, hôm nay tâm trạng mình tốt, mời các cậu." Linh Bảo không ngần ngại chút nào đáp.
Lý Mạn Ni vốn dĩ chính là người có tiền lương mức bình thường nhất, vì mua nhà ở thành phố S, vẫn luôn sống rất tiết kiệm, tiên lương một tháng của cô ta không đến năm ngàn, nào nỡ đi ăn món tây đồng giá một ngàn. Chẳng qua hôm nay có người mời, cô ta lại rất bằng lòng đi ăn thử đồ tươi.
Bốn người đi dạo trên phố đi bộ, Linh Bảo bỏ tiền ra mua cho Lý Mạn Ni cái túi da cô ta đã nhìn trúng, Lý Mạn Ni cảm thấy càng thêm thuận mắt đối với cô.
Đi đến quảng trường Khải Lệ, bao phòng ngồi ở trong quán Tây đó, lúc Linh Bảo nhìn thời gian, đã gần mười một giờ ba mươi phút nên gửi Ưechat cho Thang Viên, để anh ta thông báo cho người đàn ông kia đến.
Linh Bảo nhìn qua tình hình khách sạn, quả nhiên sau khi thấy người đàn ông kia nghe điện thoại, bất đắc dĩ rời khỏi giường, ngáp dài đi về hướng gần quảng trường Khải Lệ.
Hơn mười phút sau, lúc đợi người đó gân đến, Linh Bảo lấy cớ đau bụng muốn đi ra ngoài tìm nhà vệ sinh, ra khỏi phòng, kiên nhẫn chờ đợi hai người không đội trời chung gặp nhau.
Lý Mạn Ni đang tán thưởng cái túi Linh Bảo mới mua cho, lại nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, ngay sau đó, một người đàn ông cao gây đi đến.
Khi thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông kia, túi trong tay cô ta lập tức rơi xuống mặt đất.
Là người đàn ông đó, là người đó đã giết cô ta! Trước khi chết cô ta giật khẩu trang hắn xuống, đã nhìn thấy dáng người hắn.
Hắn ta giết chết cô ta tàn nhẫn như vậy, cướp đi khoản tiền công trên tay cô ta, bởi vì làm mất hơn mười vạn tiên công, dù cho cô ta hi sinh vì nhiệm vụ, ông chủ cũng keo kiệt chỉ chịu bồi thường cho người mẹ già của cô ta năm vạn lấy lệ!
Nếu không phải người đó nổi lòng tham cắt tóc của cô ta đi bán lấy tiền, để cô ta có thể nhập vào người của Cố Nguyệt, thì bây giờ cô ta đã trở thành cô hồn dã quỷ!
Điều kiện sung túc của Cố Nguyệt khiến cô ta tạm thời phải kìm nén lại mong muốn báo thù, dự định từ từ tính kế, nhưng giờ phút này nhìn thấy hung thủ giết cô ta vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật như xưa, dao găm đâm vào thân xác đau đớn, sợ hãi, nỗi oán hận đối với hung thủ giết người bất thình lình tuôn ra, khiến lòng cô ta chỉ có một ý niệm trong đầu, giết chết tên hung thủ kia, báo thù cho chính mình! Cô ta muốn khiến tên hung thủ kia chết đau đớn giống như cô tai
"Anh Long bảo tôi đến lấy đồ, thứ đó đang ở chỗ ai?" Người đàn ông hỏi.
Hắn ta nói ra cũng coi như chút việc làm, là ngựa con của thế lực ngầm đen tối nào đó, lúc không đánh nhau không chèn ép thì không dùng được hắn, vì thế thu nhập thường cũng không đủ để hắn mua thuốc phiện, thường xuyên phải nghĩ cách làm gì đó khác. Nhưng một khi tên đại ca bên kia có sai khiến, hắn vẫn không dám làm ngơ.
Anh Long chính là tên gọi của tên lão đại kia.
Đâu óc của những người hút thuốc phiện đã bị ăn mòn hết, nhận được điện thoại nói bảo hắn tới đây, hắn cũng không có bất kỳ hoài nghi nào.
Lý Mạn Ni đã nổi giận nhào tới: "Anh, tên hung thủ giết người này, tôi muốn anh đền mạng! Tôi muốn anh đền mạng!"