Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần (Dịch Full)

Chương 198 - Chương 198:

Chương 198: Chương 198:Chương 198:

Linh Bảo nghe thế, cảm thấy mừng thầm vì bản thân chưa từng khinh thường ai, sự suy đoán của cô thường rất đúng, những phàm nhân là bán tiên trải qua siêu thoát và luân hồi, sức mạnh của bọn họ không thua gì một thần tiên trẻ tuổi như cô. Bây giờ thần linh trên trời gần như mất hết, nhưng những người này vẫn còn tồn tại trên mảnh đất này quả thật là một điều thần kỳ.

Nếu đã là như vậy, phải bàn bạc kỹ càng hơn trước khi tiến hành điều tra những người đó.

Thêm là với sức mạnh hiện tại của cô, nếu như lôi những người đó ra rồi cũng chẳng làm được gì, thậm chí còn tự chuốc họa vào thân. Cho nên việc trước mắt vẫn là chăm chỉ gia tăng †u VI.

Nhưng nếu có cơ hội tiếp xúc với những người đó, đương nhiên cô cũng sẽ không bỏ qua.

Thân là thần linh nên cô rất nhạy cảm với những hơi thở tà ác, nếu những người đó đã từng làm qua những tội nghiệt nặng nề, cho dù sức mạnh có mạnh hơn cô thì cô cũng có thể dễ dàng nhận ra. Nếu như vậy cũng dễ dàng cho việc loại trừ hơn.

Chớp mắt là tới kỳ nghỉ 1/5, đại học F thông báo được nghỉ lễ bảy ngày, Linh Bảo đã hẹn với Linh Tú là nghỉ lễ 1/5 sẽ đi gặp cô ấy.

Hiếm khi có được ngày nghỉ, Linh Bảo là một đại sư huyền học cho nên được rất nhiều người mời đến nhà chơi vào dịp lễ này, trong đó có Phùng Kim Thành ở tỉnh C, ông chủ Vi Tuấn ở thành phố S, ông cụ Gian - một ông trùm tài chính, ... Ở thủ đô thì có Trình gia, Tề gia, Chu gia với đủ loại tiệc mừng mời cô đến như sinh nhật, tiệc đầy tháng hoặc là mời cô đến để cảm tạ ơn cứu mạng của cô.

Thời gian trôi mau, cái bụng bầu của Linh Tú cũng to lên từng ngày. Với lại, Linh Tú sống ở thành phố H là thiên đường ẩm thực của tỉnh Nam, các món ăn vặt chính tông của tỉnh Nam đôi khi còn ngon hơn những món được nấu trong các nhà hàng cao cấp, còn có thể ăn được cua biển và tôm hùm tươi ngon vừa mới được bắt lên.

Với hai lý do như vậy cũng đã đủ khiến Linh Bảo khi vừa được nghỉ đã lập tức đặt vé máy bay đến thành phố H, cũng đồng thời từ chối hết tất cả lời mời.

Ăn xong bữa tối thịnh soạn, Linh Bảo ngồi trên sô pha với vợ chồng Linh Tú cho tiêu cơm. Mẹ Miêu đặc biệt đến thành phố H để chăm sóc cho Linh Tú đang mang thai, còn ân cần đi rửa trái cây cho hai chị em Linh Bảo và Linh Tú ăn.

Mẹ Miêu rất coi trọng đứa em gái vừa giỏi giang vừa có tiên này của con dâu, lần này Linh Bảo đến bà ta đã tiếp đãi cô như khách quý.

"Linh Bảo muốn đi chơi ở đâu? Ngày mai kêu anh rể chở cháu đi, chị cháu có thai nên bác với bác trai mới gom góp mua chiếc BMW hơn 50 vạn cho vợ chồng bọn nó, chiếc xe đó cháu ngồi chắc chắn sẽ thoải mái!" Khi hỏi thăm Linh Bảo bà ta cũng không quên kể công.

"Cháu chủ yếu chỉ muốn đi ăn, còn đi chơi thì ở đâu cũng được. Mọi người có kế hoạch gì không?” Mẹ Miêu nghe thế mới gợi ý: "Vậy ngày mai chúng ta đi miếu Ngọc Hoàng được không? Lúc trước bác định đi đến đấy cúng bái nhưng mà chị cháu bận đi làm nên chưa có thời gian đi. Bác nghe mọi người nói miếu Ngọc Hoàng linh lắm, đi đến đó cầu cho hai mẹ con của chị cháu được phù hộ bình an. Với lại đồ chay ở miếu cũng ngon lắm, cháu cũng đến đấy ăn thử xem như nào

Người trông miếu mới trong thần miếu của Linh Bảo là Minh Không cũng đến từ miếu Ngọc Hoàng. Nghe bảo miếu Ngọc Hoàng là ngôi miếu nổi tiếng nhất ở tỉnh Nam nên Linh Bảo cũng rất hiếu kỳ, bây giờ có được cơ hội nên cô quyết định đi xem thử.

Trăm nghe không bằng mắt thấy, đến đó rồi phải nhìn kỹ xem ngôi miếu nổi tiếng nhất tỉnh Nam là như thế nào, nếu đã nổi tiếng chắc chắn sẽ có bí quyết vận hành gì đấy, bản thân phải quan sát rồi nếu có thể thì học theo để sau này về áp dụng vào miếu của mình, thế thì không phải rất tốt sao.

Quyết định là sáng hôm sau ăn xong bữa sáng mọi người sẽ bắt đầu xuất phát đi đến miếu Ngọc Hoàng.

Còn chưa đến miếu Ngọc Hoàng mà Linh Bảo đã cảm nhận được sự hưng thịnh của hương hỏa nơi đây, đoạn đường gần miếu bị kẹt xe, đoàn xe kéo dài gân cả cây số, còn có công an giao thông đứng ra chỉ dẫn, giải quyết tình hình xe cộ trên đường.

"Linh Bảo, cháu nhìn mấy chiếc xe phía trước kìa, rất ít xe có trị giá dưới 50 vạn đúng không?” Trong thời gian ngồi đợi do kẹt xe, mẹ Miêu mới quay ra sau bắt chuyện với Linh Bảo.

Với bình quân mức sống của người dân thì người có thể mua được xe hơi tâm 50 vạn chắc chắn tài sản trong nhà không dưới mấy trăm vạn, ít nhiều cũng có thể xem là một gia đình giàu có.

Linh Bảo không biết mấy nhãn hiệu xe cho nên hỏi Linh Tú.

Linh Tú khẳng định: 'Là thật đấy. Đồng nghiệp của chị bảo ngoài mấy khu người giàu thì miếu Ngọc Hoàng là nơi có nhiều xe sang nhất. Cũng không biết có phải do người giàu ở tỉnh Nam mê tín hay vì lí do gì khác nhưng quả thật rất nhiều người có tiền đến miếu Ngọc Hoàng cúng bái, mấy quan chức cũng lén lút đi đến đây. Ông chủ công ty chị mỗi khi muốn mở thêm chi nhánh đều tốn rất nhiều tiên để mời người từ miếu Ngọc Hoàng đến coi ngày và sắp xếp này kia."

"Lợi hại đến vậy sao."

Linh Bảo càng thêm hiếu kỳ bởi vì ở cả tỉnh Nam này cô không cảm nhận được sự tồn tại của vị thần linh nào, vậy thì tại sao miếu Ngọc Hoàng lại được mọi người tin tưởng như vậy? Hay là trong miếu Ngọc Hoàng có tán tiên, những người này sùng bái các tán tiên và đệ tử ở đó nên miếu Ngọc Hoàng mới nổi tiếng như thế?

Giữ trong lòng những câu hỏi này, cuối cùng Linh Bảo cũng đến được ngôi miếu lớn nhất tỉnh Nam với diện tính một trăm năm mươi ngàn mét vuông.

Lần đầu tiên Linh Bảo nhìn thấy một ngôi miếu bề thế như thế, diện tích thật sự rất rộng. Cô vốn dĩ còn đang rất hài lòng với ngôi miếu mới của mình, nhưng nếu so với nơi này thì miếu của cô chẳng khác gì món đồ chơi.

Mẹ Miêu muốn dẫn Linh Tú đi xin xăm*, nên vừa mới vào cửa đã dẫn cô ấy đến chỗ cửa sổ để xếp hàng. Đây là quy định của miếu Ngọc Hoàng, nếu như muốn xin xăm, giải xăm thì phải đi xếp hàng gửi tiền lấy số. Linh Bảo nhìn thấy số người xếp hàng xin xăm gần bốn, năm mươi người, nên thôi để ba người bọn họ đi xếp hàng còn bản thân cô thì đi dạo xung quanh miếu.

*Xin xăm: Xin xăm trước kia chỉ là một trò chơi may rủi, nhằm đem đến những giây phút vui vẻ cho con người trong những dịp đầu năm. Nhưng trong tín ngưỡng của chúng ta hiện nay, nó dường như trở thành một hoạt động tâm linh, giúp con người kết nối với các bậc siêu nhiên để có thể biết trước vận hạn của mình trong năm mới.

Từ sự tôn trọng dành cho việc tán tiên có thể đang trú ngụ nơi đây nên Linh Bảo không mở thân thức mà chỉ làm một người bình thường đi dạo nhìn ngắm ngôi miếu lớn nhất tỉnh Nam này.

Vừa bước vào cửa đại điện, lập tức nhìn thấy một tượng Ngọc Hoàng vừa quyền lực vừa đẹp một cách lộng lẫy đang ngồi ở đó, có thể thấy được tay nghề của người thợ điêu khắc rất cao, tuy là vẻ ngoài thì không giống với Ngọc Hoàng đại đế nhưng mà khí thế uy nghiêm kia thì lại rất giống.

Nếu hỏi vị thần mà lúc trước Linh Bảo ghét nhất là ai thì đó sẽ là Ngọc Hoàng, vì ông ban ra đủ loại thiên quy để quản lý các thần linh. Nhưng mà bây giờ nhìn thấy tượng của ông ấy thì cô lại có một cảm giác thân thuộc không tên.

Ngoài tượng Ngọc Hoàng thì còn có các vị chư tiên khác như thân tài, nguyệt lão, dược thần, thần tinh tú, ... Đi một vòng Linh Bảo bỗng nhìn thấy một góc nhỏ bên kia có thờ bốn vị đại đế.

Bốn vị đại đế sẽ không chịu trách nhiệm vê một lĩnh vực cụ thể nào ở nhân gian, nên sẽ không được biết đến rộng rãi như thần tài, thân dược, văn xương tỉnh tú, ... Địa vị ở thiên đình của họ vốn dĩ rất cao, cho nên ở nhân gian không thể chỉ có một điện thờ cúng nhỏ xíu như vậy. Hương hỏa cũng rất lạnh lẽo, rõ ràng là ngày lễ người đến rất đông nhưng ở điện này lại chỉ có một mình Linh Bảo.

Linh Bảo đi đến trước chỗ thờ cúng của tượng thần đại đế, rốt cuộc vẫn không kiềm được mà mở thần thức, dùng cách thức giao tiếp riêng giữa các vị thần, cất tiếng truyền đến các tượng thần:

"Bác Tử Vi, bác có có ở đó không? Con là Linh Bảo đây!"

Mỗi thần linh đều sẽ có thần thức ở nơi đặt tượng thờ của họ, vừa để nghe lời cầu nguyện của người đến cúng bái vừa để nếu có thần linh khác đi ngang qua chào hỏi thì họ có thể đáp lại hoặc thậm chí là dùng thân thức hiện thân.

Đại đế Tử Vi quản lý các vì sao, là thân của bầu trời, đặc biệt ông ấy còn là cha của Thanh Tiêu Thân Quân.

Bởi vì nhà chỉ cách nhau chưa tới hai nghìn dặm, chỉ cần cưỡi mây khoảng mười phút là đến, mà cha của Linh Bảo lại là một người thích đi đây đi đó nên khi còn nhỏ đều là Thanh Tiêu dẫn Linh Bảo đi chơi, đại đế Tử Vi cũng rất gân gũi với cô.

Cho nên bây giờ Linh Bảo nhìn thấy tượng thần của đại đế Tử Vi thì giống như nhìn thấy người thân vậy.

Tượng thần của đại đế Tử Vi không đáp lại, Linh Bảo gọi thêm vài lân nhưng vẫn như vậy.

Linh Bảo nhìn một lượt các tượng thần trong điện, cô cảm thấy trong lòng dâng lên một sự buồn bã, tuy ở đây đều có những người cô quen thuộc nhưng họ chỉ là những bức tượng bên trong rỗng tuếch.

"Mọi người đi đâu hết rồi?" Cô đứng ở trước bức tượng đại đế Tử Vi cảm thấy rất tủi thân, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Bình Luận (0)
Comment