Chương 207:
Chương 207:Chương 207:
Thang Viên từng nói với cô, trong năm đại gia tộc, tổng cộng không quá mười vị lão tổ tông, thực lực thâm sâu không dò được, so với sư phụ của Tề Mục ít nhất phải mạnh hơn gấp hai đến bốn lần, thậm chí mạnh hơn. Trong tưởng tượng của cô, ít nhất cũng như tán tiên đang ở tiên thiên đỉnh kỳ, nếu không người ta cũng không gọi bọn họ là lão tổ tông.
Nhưng mà người trước mắt chỉ có thực lực hơn người ở Cục quản lý các sự kiện thần bí một chút là sao đây?
"Đạo hữu, ông có dùng pháp thuật gì che giấu đi tu vi không?" Linh Bảo thử dò hỏi.
Lão tổ tông nhà họ Chu bị hỏi thì hơi bối rối, không hiểu tại sao vị Lục đạo hữu này lại muốn hỏi cái vấn đề chẳng liên quan gì đến sự tình trước mắt thế."... Không có. Không biết vì sao Lục đạo hữu lại hỏi như vậy?" Linh Bảo miễn cưỡng nói một câu: "Không có chuyện gì, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi." Sau đó cô kéo Thang Viên đến một góc tường, thì thâm hỏi: "Anh chắc chắn người kia là lão tổ tông nhà họ Chu sao?"
"Đúng thế, có chuyện gì à?" Thang Viên cũng hạ giọng trả lời. Nhận được câu trả lời khẳng định, khoé miệng Lục Linh Bảo hơi run rẩy. Mới chỉ là người bình thường tu hành hơn một trăm năm, gì mà gọi là lão tổ tông chứ, hại cô hiểu lâm lớn rồi!
Thật sự là còn thấp hơn cả tưởng tượng của cô.
Tuy nhiên, sau khi ngẫm nghĩ lại, với cái nông độ linh khí như bây giờ, Linh Bảo cũng cảm thấy khá hợp lý.
Tu luyện ở nơi có linh lực yếu ớt như vậy, thực lực tiến bộ chậm cũng là chuyện bình thường.
Nếu muốn thăng cấp nhanh chóng thì chỉ có thể đi theo con đường tà tu giống như người đàn ông mặc áo đen trên mặt đất kia, sức mạnh của hắn được lấp đầy bằng tinh khí và mạng sống của những người bình thường khác. Ở trong hoàn cảnh khó khăn như thế mà một người bình thường vẫn có thể giữ được giới hạn cuối cùng mà kiên trì luyện tập thì thật sự vô cùng đáng nể. Cho nên dù biết rằng những người bình thường này vẫn luôn hiểu lầm về thực lực của mình, Linh Bảo cũng không có ý định vạch trân sự thật này. Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ thì người này đã hơn trăm tuổi, thậm chí còn có chắt, cũng coi như là lão tổ tông của những người phàm, không cần thiết phải vô duyên vô cớ mà làm bọn họ khó xử.
Nếu lúc trước ngay cả người áo đen trên mặt đất này bọn họ cũng không thể đánh lại thì chắc chắn thực lực của bọn họ cũng không quá cao. Lúc trước cô còn nghi ngờ người đứng sau tiệm tóc giả kia là lão tổ tông của năm đại gia tộc, bây giờ tạm thời có thể loại bỏ suy nghĩ này.
Thực lực của bọn họ không làm được, người có thể làm được chuyện này chắc chắn là người khác.
Linh Bảo nhìn lướt qua người áo đen đang nằm trên mặt đất một lần nữa. Những quỷ hồn bình thường không nhập vào thân xác hay không tiếp xúc thì không thể nào hấp thụ tinh khí của con người. Nhưng những tiểu quỷ ở trong các bức tượng thần ở miếu Ngọc Hoàng, có thể trực tiếp hấp thụ tinh khí của khách hành hương.
Linh Bảo chưa bao giờ nghiên cứu những câu thần chú tà đạo, nhưng cô cũng biết rằng những câu thần chú như vậy thì ít nhất phải là người tu hành có thực lực mới làm được. Ngoại trừ cô ra thì tất cả mọi người ở đây không ai có thể làm được điều đó.
Ngay cả người đàn ông áo đen bị nhầm là người đứng sau của miếu Ngọc Hoàng kia cũng không thể làm được. Tuy nhiên, chắc chắn hắn biết được điều gì đó.
Linh Bảo tiến tới chỗ người đàn ông áo đen, ngồi xổm xuống: "Ông chỉ cần giúp tôi làm một chuyện, tôi sẽ tha mạng cho ông.”
Đơn giản là nếu thực lực của người áo đen tăng lên hai bậc nhỏ, chắc chắn sẽ phải nhận một lần lôi kiếp. Trong tình huống bình thường, nếu người tu hành làm việc ác quá nhiều, cường độ của sấm sét sẽ tăng lên gấp nhiều lần, họ càng làm điều ác thì cơ hội sống sót của họ càng thấp. Tất nhiên, những người đó thường có thủ đoạn đặc biệt để chống đỡ, cũng có thể thoát chết trong gang tấc. Nếu đã có Thiên Đạo trừng phạt, Linh Bảo cảm thấy lấy mạng sống của hắn đánh đổi với thứ khác thì sẽ tốt hơn.
"Cứ nói cho tôi biết, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức!" Thấy có cơ hội sống, người áo đen vội vàng nói.
"Cũng không phải việc gì khó, ông hãy nghĩ cách dẫn dụ những quỷ con trong mấy bức tượng thần này ra ngoài. Từ nay về sau tôi sẽ không truy cứu những việc làm ác độc trước kia của ông nữa."
Lần trước khi thẩm vấn nữ quỷ ở trong tiệm tóc giả kia, đúng lúc cô đang muốn vạch trân kẻ chủ mưu đứng sau màn thì đột nhiên nữ quỷ lại tự nổ tung. Vì vậy lần này Linh Bảo quyết định thay đổi phương pháp, thay vì hỏi thì trực tiếp dẫn người ra ngoài.
"Cái này..." Người áo đen khó xử trong chốc lát: "Tiền bối, tôi thật sự không liên lạc được với ngài ấy, lần nào cũng là ngài ấy tìm tôi."
Hơn nữa tiên quân đã từng cảnh cáo hắn, nếu hắn có bất kỳ hành vi nào phản bội tiên quân, hắn chắc chắn sẽ phải chết.
Tiên quân thần thông quảng đại như vậy, hắn cũng không dám coi những lời cảnh cáo kia là trò đùa.
Lại rơi vào tình cảnh chọn đường nào cũng chết, trong đầu người áo đen bắt đầu tính toán, làm sao có thể bình an vô sự mà vượt qua cửa ải trước mắt, giữ gìn mạng sống.
Lát sau, hắn chợt nảy ra một biện pháp để đối phó.
"Tiên bối, thật ra miếu Ngọc Hoàng của chúng tôi cũng không có ý hại đến tính mạng của ai, sao cô phải đuổi cùng giết tận như vậy? Cô đã yểm vật mạnh hơn thực lực của mình lên người tôi thì dù cô có tìm được ngài ấy, cô cũng sẽ phải chịu thiệt thòi! Thay vì cứ tiếp tục chém giết hận thù, sao chúng ta không vui vẻ hòa thuận với nhau?” Hắn thể hiện dáng vẻ "tôi chỉ muốn tốt cho cô" khiến Linh Bảo hơi nhíu mày. Lấy tinh khí con người làm thức ăn, chỉ đơn giản là vì tăng cường tu vi, thực lực càng được nâng cao thì yêu cầu về lượng tỉnh khí càng lớn, đến lúc đó, bọn họ thật sự có thể nhịn được mà không ra tay giết người sao?
Những dấu hiệu nguy hiểm như vậy phải được ngăn chặn kịp thời."Bớt nói nhảm đi, nếu ông không làm thì tôi chỉ có thể giết ông thôi!" Linh Bảo dùng hai ngón tay nhẹ nhàng gõ lên trán người đàn ông mặc áo choàng đen. Người đàn ông áo đen lập tức cảm nhận được một nguồn linh lực đáng sợ đầy sát khí sắp tràn vào trong cơ thể của mình, khiến hắn phải đổ mồ hôi hột."Tiền... tiền bối, nếu cô giết tôi, tiên quân sẽ không bỏ qua cho cô!" Người đàn ông mặc áo choàng đen hét lên uy hiếp theo bản năng.
Linh Bảo đang đau đầu vì hắn ta không chịu khai, thúc giục hắn: "tiên quân là ai, làm thế nào mà ông tiếp xúc được với người này? Nói cho tôi biết!" "Tôi... tôi... Sau lưng người áo đen đổ mồ hôi thấm ướt áo choàng, hắn muốn nói cái gì đó để đổi lấy cơ hội sống theo bản năng, nhưng mỗi lần có ý định đó, đột nhiên hắn lại cảm thấy máu chảy ra từ đan điền của mình đang nhe nanh múa vuốt, dường như có thể xé nát hắn ngay lập tức.
"Ông nghe cho kỹ đây, từ nay về sau nếu ông có bất cứ hành vi nào phản bội ta, ông sẽ phải chết ngay lập tức." Lời nói lạnh lùng tàn khốc của tiên quân vang lên trong đầu của hắn.
Đó đã là chuyện của chín mươi năm trước, lần đầu tiên hắn gặp được tiên quân ở dãy núi Tĩnh Tà ở phía nam của tỉnh Nam, tiên quân truyền dạy cho hắn công lực xong thì để lại một lời cảnh cáo. Lúc đó hắn chỉ là một người bình thường bốn mươi tuổi làm nghề hái thuốc. Từ đó về sau, hắn vẫn luôn làm việc cho tiên quân.
Lúc đầu, tiên quân chỉ ra lệnh cho hắn thỉnh thoảng dụ một số người phàm vào sâu trong núi Tĩnh Tà thu thập dược liệu quý giá, nhưng sau đó hắn không bao giờ gặp lại những người đó nữa. Sau khi tu vi của hắn đạt đến một trình độ nhất định, tiên quân lại dạy cho hắn một kỹ năng khác, có thể luyện người sống thành thuốc bổ để nâng cao tu vi của mình. Lúc đó Liên bang nổ ra các cuộc nội chiến, hắn đục nước béo cò trong một tháng, luyện hóa được một người, tu vi cũng tăng lên nhanh chóng.
Mãi cho đến khi đất nước ổn định lại, hắn nghe theo lời của tiên quân mà tu luyện bằng các phương pháp nhẹ nhàng hơn, chẳng hạn như Song tu. Với thực lực của hắn, luôn có rất nhiều người phụ nữ tự tìm đến trước cửa, cho dù là bị động hay chủ động.
Ba mươi năm trước, dưới sự chỉ đạo của tiên quân, hắn đã bí mật kiểm soát miếu Ngọc Hoàng, cho những quỷ con vào trong các bức tượng để thu thập tinh khí kết tinh cho tiên quân. Trừ khi tiên quân có việc phải dặn dò thì hắn có thể tự mình sắp xếp mọi thứ, cuộc sống càng ngày ngày tốt đẹp, có được sự giàu có mà trước đây hắn chưa bao giờ dám tưởng tượng, tự do làm bất cứ điều gì hắn muốn.
Trước khi mạng sống của hắn bị đe dọa như ngày hôm nay, tiên quân đã ban cho hắn rất nhiều phúc lợi, vì vậy mà hắn chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ phản bội ngài ấy. Nhưng hôm nay, khi mà cái ý nghĩ đó chợt nảy ra, hắn lại cảm nhận được đan điền của mình đang biến đổi kì lạ, khiến cho hắn sợ hãi đến mức hoảng loạn.
"Tôi không thể nói! Nếu tôi nói tôi sẽ chết!" Hắn vội vàng nói. Linh Bảo thấy thái độ của người trước mắt vô cùng bất thường thì đưa linh lực của mình vào trong cơ thể của hắn để thăm dò, kiểm tra kĩ càng một phen thì phát hiện ra cấm chế ở bên trong đan điền của hắn.