Chương 209:
Chương 209:Chương 209:
Chẳng qua, Trình Húc Đông mới là gia trưởng chân chính, mặc kệ như thế nào chỉ cần là gia trưởng hỏi Trình Toàn Khắc cũng không dám thờ ơ. Trình Toàn Khắc nhanh chóng thuật lại sự việc ở miếu Ngọc Hoàng cho gia trưởng nghe, đương nhiên không để lộ chút gì vê những dự định của mình. Thế là, Trình Húc Đông lại báo cáo tình hình thực tế cho tiên quân."Như vậy, dù là sét đánh miếu Ngọc Hoàng, hay là giết sư tổ miếu Ngọc Hoàng, đều là do cô gái kia làm?"
"Vâng.
Bóng đen cười khẩy một tiếng.
"Một người tiên thiên nhất cảnh, nhưng lại có thể đánh bại người ta cử đi bằng phù thuật! Ông đi thăm dò lai lịch cô ta, rồi báo cho ta biết." Nói xong, tiên quân ném một lá bùa xuống: "Cô gái kia đã trộm đồ của bản tôn, ông cầm lá bùa này đi tìm cô ta."
Tiên quân miêu tả đồ vật có hình dạng như một loại trứng gà con lớn nhỏ kết tinh. Nếu đồ vật ở trên người cô, phù văn sẽ phát ra dao động linh khí."Vâng!"
Sương đen biến mất không một tiếng động trong căn phòng yên ắng, Trình Húc Đông cầm lá bùa mải suy nghĩ. Rốt cuộc là cô gái nào mà khiến tiên quân coi trọng như vậy?
Cũng may, rất nhanh thôi ông ta sẽ có cơ hội tự mình gặp mặt cô gái trẻ tuổi gan to bằng trời này.
Linh Bảo vừa đến Đế Đô ngày thứ hai đã nhận được thư mời tiệc tối của nhà họ Nguyên, họ đã chuẩn bị nhiều món ăn ngon, mời cô đến dự tiệc. Đây là một buổi tiệc chào đón cô một cách trang trọng.
Ấn tượng của Linh Bảo với năm đại gia tộc khá tốt, họ lại vì cô mà chuẩn bị đồ ăn ngon như vậy, nào có đạo lý không đi chứ.
Chiêu ngày hôm sau, Linh Bảo lên xe của nhà họ Nguyên, đến lâm viên ngoại ô Đế Đô của nhà họ Nguyên.
Nhà họ Nguyên là một gia tộc tu hành duy trì được hai ba trăm năm, trước khi Liên Bang thành lập, cũng là một trong những gia tộc tu hành nổi tiếng trong nước, có nội tình vô cùng thâm hậu.
Lâm viên của nhà họ Nguyên nằm dưới chân núi Hồng Diệp, là nơi cấm địa không cho người thường bước chân lên. Toàn bộ lâm viên rộng lớn không kém gì miếu Ngọc Hoàng. Xe vào lâm viên nhà họ Nguyên thẳng tiến đến sảnh yến hội, Linh Bảo vừa xuống xe đã thấy Nguyên Như Bồi tiên thiên tam cảnh đang đứng trên cầu thang chào đón cô. Đằng sau lưng còn có hai người nam nữ trẻ tuổi.
"Lục đạo hữu, cuối cùng ngài cũng đến rồi, hoan nghênh hoan nghênh!" Nguyên Như Bồi rất nhiệt tình. Linh Bảo gật đầu với ông ấy, ông ấy lập tức bảo hai thanh niên nam nữ: "Mau đến chào tiền bối Lục!" Hai người trẻ cung kính chào hỏi, Linh Bảo cảm thấy như đang quay về thời đại cổ xưa. Linh Bảo khẽ gật đầu.
Nguyên Như Bồi lại phân phó cho hai người: "Bội Trân, Lập Quân, hôm nay các con phải chiêu đãi tiền bối Lục, ăn uống chơi bời đều phải làm cho tiền bối Lục vui vẻ!"
Trong số đó có một cô gái tên là Nguyên Bội Trân, thái độ rất tự nhiên hào phóng, tiến lên nói: "Vậy tiền bối Lục, tôi dẫn ngài đi vào, biết ngài muốn đến Đế Đô nên ông tổ đã bay máy bay về trước và gọi điện thoại cho tôi biết, bảo tôi phải chuẩn bị những món ăn ngon nhất của Đế Đô cho ngài!" Nguyên Bội Trân và Nguyên Lập Quân đều biết Linh Bảo rất giỏi, nhưng cũng chỉ là một cô gái trẻ tuổi như họ, nên không có áp lực tâm lý như khi đối diện với những cao thủ tiên thiên khác.
Linh Bảo biết lắng nghe, bước vào phòng tiệc đã bị một cái bánh kem khổng lồ và một dòng sô cô la phun ra thu hút.
Đó là một cái bánh kem cao tới chừng mười tầng, mỗi tâng đều có hình dạng đẹp mắt, trên bê mặt trang trí đây hoa quả tươi ngon, toát lên hương vị ngon lành. Nó được đặt trên một chiếc xe, bên dưới là một dòng sô cô la chảy ra từ một cái phun nước nhỏ, làm cho sô cô la không ngừng bay lên như những bông hoa nhỏ, khiến cho cả phòng tiệc đều ngập tràn hương thơm ngọt ngào của sô cô la.
Hiện tại phòng tiệc chưa có ai đến, nên cái bánh kem này càng trông hấp dẫn."Tiền bối Lục thích cái này à?" Nguyên Bội Trân là con gái của một gia tộc lớn, rất giỏi nhìn mặt người nói chuyện, lập tức để anh trai Nguyên Lập Quần cắt bánh kem cho Linh Bảo, không quan tâm khách khác có đến hay không, hay là bánh kem sẽ bị mất thẩm mỹ, dù sao ông tổ đã nói, hôm nay người quan trọng nhất chính là tiền bối Lục, những người khác đều phải đứng sau. Nguyên Bội Trân đưa chiếc đĩa bánh kem băng thủy tinh cho Linh Bảo và nói nhiệt tình: "Đây là món do đầu bếp nhà chúng tôi làm riêng để chào mừng ngài, ngài thử xem sao!"
Linh Bảo nhận lấy rồi ăn một miếng, hương vị ngọt ngào của bánh kem này hoàn toàn khác với những loại bánh kem mua ở ngoài, không khỏi cười toe toét: "Ăn ngonl"
"Ngài thích thì tốt quá!" Nguyên Bội Trân vui vẻ nói, rồi lại dẫn Linh Bảo đi xem đồ ăn trên bàn khác. Cô ấy nói: "Món này là bánh sữa ngũ cốc, là một loại đồ ăn vặt mới nổi trên mạng. Tôi nghĩ tiền bối Lục cũng là người trẻ tuổi, có lẽ sẽ thích nên cũng làm thử. Cái này khác hẳn với bánh ở ngoài đấy!" Linh Bảo cầm lấy và ăn một miếng, dù là hương vị béo ngậy của phô mai hay là sự kết hợp của ba loại vị trong nhân mứt trái cây mềm mại, đều khác biệt với những gì đã ăn ở ngoài. Cô khen ngợi: 'Ồ, thật sự không thể tìm được loại bánh này ở ngoài đâu!"
"Haha, đó là do tôi tự tay làm đấy!" Nguyên Bội Trân cười lớn. Linh Bảo khen ngợi: "Cô còn biết làm cả món này à, giỏi quá!" "Tiên bối Lục, tôi còn biết làm nhiều lắm..." Nguyên Bội Trân thấy tiền bối Lục quả nhiên giống những thông tin mình đã tìm hiểu, rất thích ăn ngon, sau đó dùng chủ đề này để tiếp tục cuộc trò chuyện. Chỉ trong chốc lát đã gần gũi hơn.
Linh Bảo vừa ăn vừa nghe Nguyên Bội Trân tâm sự, cũng cảm thấy rất thú vị. Chẳng bao lâu sau, những người của các gia tộc khác cũng lục tục đến. Mỗi ông lão đều mang theo một thanh niên nam hay nữ bên cạnh. Khi vào phòng tiệc, đều kéo người đến trước mặt Linh Bảo để chào hỏi.
Vì vậy, chỉ trong một lúc, xung quanh Linh Bảo đã có bảy tám người trẻ tuổi từ năm đại gia tộc ngồi. Những người này đều ăn mặc lịch sự, xinh đẹp và nổi bật nhưng lại không coi thường cô vì mặc quần áo cao bồi bình thường. Mỗi lần cô trả lời họ một câu hay nhìn họ một cái, họ đều cảm thấy rất vinh dự. Chỉ có Trình Thiều Thi là ngoại lệ, cô ta nhìn Linh Bảo được mọi người vây quanh, trong lòng cô ta cực kỳ khó chịu do bị cha kéo đến đây, im lặng không nói, có vẻ không hợp với bầu không khí nơi đây.
Nếu không phải mong muốn gặp Tề Mục, cô ta sẽ không đến dự buổi tiệc này. Gần đây Tề Mục luôn bế quan tu luyện, cô ta chưa có cơ hội gặp, vì vậy chỉ có ở đây mới có thể nhìn thấy và trò chuyện với anh ấy.
Cô ta đang nghĩ về Tê Mục thì Tê Mục cũng đã đến, đi theo sau ông tổ của nhà họ Tề, còn có một số cao thủ tiên thiên nhị cảnh và tam cảnh khác của nhà họ Tề.
Họ vừa vào phòng tiệc đã đi thẳng đến chỗ Linh Bảo để chào hỏi. Sau khi Linh Bảo chào hỏi xong với họ, ông tổ Tề Cảnh Lâm đã kéo Tề Mục lại: "Lục đạo hữu, đây là cháu trai ngốc của ta, nghe nói có quen biết với ngài nên ta cũng mang thằng bé đến để gặp mặt." Ông quay đầu sang nói với Tê Mục: "Thằng nhóc thối, sao không mau chào hỏi tiền bối Lục đi!" Tê Mục nhìn Linh Bảo với ánh mắt dịu dàng nhưng hơi khó diễn tả tâm trạng bằng lời, sắp cúi đầu chào lễ thì Linh Bảo đã ngăn lại: "Anh ấy là bạn của tôi, sao lại gọi là tiền bối Lục được!"
Nói xong, cô cũng đã đứng dậy và đi ra khỏi vòng vây của những người khác, đến bên Tề Mục hỏi vui vẻ: "Tê Mục, đã lâu không gặp, nghe nói anh bế quan tu luyện, tình hình sao rồi?"
Nhìn Linh Bảo vẫn giữ nguyên biểu cảm và thái độ như xưa, Tề Mục cảm thấy lòng như trút được một gánh nặng, không hiểu sao trong lòng anh ấy lại có một cảm giác nhẹ nhõm.
Lúc anh ấy biết Linh Bảo là cao thủ hậu tiên thiên, anh ấy lại có một loại cảm giác áp lực, cảm thấy bản thân mình không thể vì tục sự mà trễ nải, dốc sức đâm đầu cho việc tu luyện, mới có thể nhanh chóng đuổi kịp cô.
Nhưng biết Linh Bảo đã đánh bại sư tổ miếu Ngọc Hoàng, người mà ngay cả ông tổ của anh ấy cũng không phải đối thủ. Điều này lại khiến anh ấy cảm thấy mất mát. Cô là một người mà anh ấy tu luyện cả đời cũng không bắt kịp. Hôm nay, cô vẫn đối xử với anh ấy thân thiết như ngày xưa, đôi mắt trong veo vui vẻ và hồn nhiên nhìn anh ấy chăm chú khiến anh ấy cảm thấy cuộc sống tràn ngập ánh sáng.
Giờ đã không còn lo lắng gì nữa, anh ấy nhận ra rằng khoảng cách mà anh ấy tưởng tượng ra, trong mắt cô vốn không tồn tại.
"Tôi rất khỏe, đã vượt qua bảy cảnh hậu thiên, ông tổ khen tôi tiến bộ rất nhanh." Anh ấy cười vẫn dịu dàng như mọi khi với Linh Bảo: "Lần này xuất quan, tôi nghe nói cô một mình đi giải quyết chuyện miếu Ngọc Hoàng, cô làm tôi sợ thật đấy, coi bộ gan của cô không nhỏ!"
"Đừng lo, tôi sẽ không làm những chuyện mình không nắm chắc!" Linh Bảo tràn đầy tự tin nói.
"Tôi muốn tự mình chọn đồ ăn, anh có thể đi cùng tôi không?" "Được."
Linh Bảo chủ động mời Tê Mục cùng nhau đi đến khu ăn uống. Hai người mang theo hai cái mâm đầy đồ ăn đến phía sau yến hội sau đó tìm một góc nhỏ để ngồi. Trong đại sảnh, trưởng lão của bốn đại gia tộc nhìn ông nội cùng ông tổ Tề Mục với ánh mắt ác ý.