Chương 217:
Chương 217:Chương 217:
Mặc dù điều này có chút trái đạo lý, nhưng cô muốn xác định xem đó là một tai nạn hay ai đó đã cố tình thiết kế cho mình, cô quét qua mọi nơi trong câu lạc bộ suối nước nóng bằng thân thức của mình, cuối cùng cô nhìn thấy ông già mặc áo choàng đen trong phòng điều khiển trung tâm.
Sức mạnh của một tu giả trong ông ta rất gây chú ý giữa một nhóm người bình thường.
Đó là Trình Húc Đông, lão tổ tông của nhà họ Trình.
Lúc này ông ta đang đi đi lại lại trong phòng điều khiển trung tâm, mặc dù đã cố gắng hết sức để khống chế nhưng có thể thấy được ông ta đã không thể chờ đợi được nữa.
"Cử người đến chỗ của Lục Linh Bảo để kiểm tra, Hoa Công Tán có hiệu quả không?" Ông ta hỏi nhân viên quản lý của câu lạc bộ.
Hóa ra thật sự có vấn đề.
Linh Bảo thâm nghĩ, thứ kia gọi là Hoa Công Tán, xem ra là chuyên nhằm vào người tu hành. Nếu ông ta muốn thử, cô sẽ giả bộ, xem rốt cuộc ông ta muốn làm gì.
Hơn mười phút sau, khi một người đàn ông nồng nặc mùi rượu xông vào phòng tắm nữ, Linh Bảo hốt hoảng chạy ra khỏi bồn tắm, tuyệt nhiên không để ý đến người đàn ông say xỉn kia.
Cô đi gọi Lê Tuyết và Mạnh Thi Văn ở bên cạnh, như thể cô chuẩn bị rời đi. Vừa định trả lại tiền đặt cọc, cô lập tức thấy một nhân viên khách sạn lén gọi điện báo cáo phản ứng vừa rồi của cô và tình huống hiện tại. Trình Húc Đông ở bên kia nhận điện thoại, trên mặt lộ ra nụ cười nham hiểm:
"Muốn chạy? Hôm nay cô ta sẽ không thể rời khỏi câu lạc bộ này một bước!" Linh Bảo rẽ vào nhà vệ sinh nữ bên cạnh hành lang, nói với Mạnh Thi Văn và Lê Tuyết: 'Hôm nay mình gặp chút phiền toái, xem ra chúng ta không thể chơi vui vẻ được."
"Làm sao vậy?" Lê Tuyết lo lắng hỏi.
Có Linh Bảo ở bên, cô ấy chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mặc dù có chút bối rối, cô ấy cũng không quá sợ hãi.
"Đơn giản thì đó là một lão già xấu xa muốn gây rắc rối cho mình, qua một hai câu nói không rõ ràng được." Linh Bảo quay sang Mạnh Thi Văn đang bình tĩnh và nói: "Thi Văn, kỹ thuật quay video của cậu thế nào?”
"Cũng không tệ." Cô ấy vẫn luôn là thành viên câu lạc bộ nhiếp ảnh, nói có thể xem như đã rất khiêm tốn.
"Việc quay video mình giao cho cậu." Linh Bảo đưa điện thoại di động cho Mạnh Thi Văn: "Đợi lát nữa cậu chỉ cần cầm điện thoại quay phim là được, còn chuyện khác không cần lo lắng. Mình sẽ đảm bảo an toàn cho cậu." "Được." Mạnh Thi Văn đồng ý rất dứt khoát.
Linh Bảo rất tốt với cô ấy, mặc dù bình thường họ là bạn bè chung phòng thân thiết, nhưng cô ấy chưa bao giờ quên điều này. Bây giờ Linh Bảo cần sự giúp đỡ của cô ấy, đừng nói rằng không có nguy hiểm, ngay cả khi có, cô ấy cũng sẽ đồng ý mà không do dự.
Sau khi giải thích, Linh Bảo đã rút ra một lá bùa ẩn thân trong không khí rồi dán vào Mạnh Thi Văn. Dưới con mắt kinh ngạc của Lê Tuyết, Mạnh Thi Văn đột nhiên biến mất cùng với chiếc điện thoại di động trên tay.
"Lát nữa chúng ta sẽ cùng diễn một vở kịch, Lê Tuyết, đừng để lộ tẩy nha." Linh Bảo cười ranh mãnh.
Lê Tuyết ngơ ngác gật đầu. Ba người cùng nhau đi tới quầy lễ tân, đang định trả lại tiền đặt cọc thì thấy Trình Húc Đông và một đám vệ sĩ vây quanh ba người.'Đạo hữu Trình." Linh Bảo tỏ vẻ bình tĩnh.
"Không ngờ lại gặp được đạo hữu Lục ở nơi này, đây là tài sản của nhà họ Trình, hay là đạo hữu Lục cùng tôi đi uống chén trà, để tôi tận tình tiếp đón." Lời mở đầu của Trình Húc Đông nghe có vẻ rất khách khí.
"Không được, trường chúng tôi có việc gấp, chúng tôi phải lập tức trở vê." Linh Bảo bình tĩnh từ chối.
Trình Húc Đông nhìn nắm tay nhỏ đang nắm chặt của cô, bàn tay vốn giỏi vẽ bùa chú kia thỉnh thoảng lại nắm chặt lại, dường như tỏ rõ sự bất an của cô."Trường học làm sao vậy? Trà tôi đã chuẩn bị xong rồi, đạo hữu Lục không nể mặt tôi sao?"
Ánh mắt ông ta lạnh lùng, ngữ khí tràn đầy uy hiếp: "Đạo hữu Lục, đừng rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt!"
Linh Bảo hung hăng trừng mắt nhìn ông ta, cho đến khi đám vệ sĩ xung quanh rút khẩu súng lục bên hông ra, cô mới thỏa hiệp nói: "Tôi có thể đi, nhưng ông phải đảm bảo an toàn cho bạn cùng phòng của tôi."
"Không thành vấn đề."
Trình Húc Đông phát hiện ra rằng một trong những người bạn cùng phòng của cô đã biến mất, nhưng họ chỉ là hai cô gái nhỏ bình thường nên cũng không để tâm điều đó.
Nói là uống trà, nhưng Linh Bảo và Lê Tuyết lại bị đưa tới phòng họp lớn ở tầng trên cùng.
Vừa bước vào phòng họp, Trình Húc Đông đã đóng cửa lại, để vệ sĩ ở bên ngoài.
Lục Linh Bảo không có linh khí để dùng, chỉ là một cô gái nhỏ trói gà không chặt, không có tí uy hiếp nào.
"Đạo hữu Lục, xin đừng hiểu lầm, hãy giao tỉnh khí kết giao trong tay ra đây đi!" Ông ta tìm trong túi của cô cũng không thấy tinh khí kết tinh, hiện tại trên người cô cũng không có, vậy chỉ có thể tra hỏi cô.
Thì ra ông ta tới đây là vì tinh khí kết tinh, xem ra thật sự là có quan hệ rất tốt với người phía sau miếu Ngọc Hoàng. Trong lòng Linh Bảo nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói:
"Tinh khí kết tinh là do tôi lấy từ pho tượng trong miếu Ngọc Hoàng. Nó được hình thành từ việc hấp thụ tinh khí của người thường. Ông định làm gì với thứ tà ác như vậy? Chẳng lẽ là người đứng sau miếu Ngọc Hoàng? Có người lệnh ông tra xét tôi, muốn cướp lấy nó?"
Phải nói rằng suy đoán của Linh Bảo không sai chút nào.
Trình Húc Đông híp mắt: "Người biết quá nhiều sẽ không sống lâu." Lục Linh Bảo đã không thể sử dụng linh khí của mình nữa, cô chỉ là một con kiến có thể bị ông ta nghiền nát bất cứ lúc nào, vậy nên ông ta không mang bất kỳ sự lo lắng nào, cho dù cô đã đoán đúng, ông ta cũng không hề hoảng sợ."Cho nên ông thừa nhận rồi?" Linh Bảo xác nhận hỏi.
"Đúng vậy." Trình Húc Đông thẳng thắn thừa nhận, sau đó uy hiếp nói: 'Nếu như cô muốn bớt khổ trước khi chết, tốt nhất nên ngoan ngoãn giao ra thứ đó, nếu không tôi có rất nhiều biện pháp khiến cô sống không bằng chết!"
Linh Bảo bị lời đe dọa này làm cho buồn cười đến mức cười phá lên: "Tôi nói rồi, ông Trình, ông đừng quên tôi còn có thể đánh người đàn ông mặc áo choàng đen trong miếu Ngọc Hoàng đến rụng cả răng chứ đừng nói là ông!" Trình Húc Đông nhìn thấu mánh khoé của cô, vẻ mặt đắc ý: "Đừng có giả bộ nữa, hiện tại trong tay cô không có bùa chú, ngay cả linh lực cũng không thể sử dụng, cô cho rằng tôi không biết sao, bây giờ cô cũng không thể đánh bại một người bình thường!"
"Xem ra Hoa Công Tán trong nước thật sự là do ông hạ." Linh Bảo khẳng định nói.
"Đúng vậy." Trình Húc Đông nhìn cô như cá nằm trên thớt: "Nhưng bây giờ cô có thể làm gì tôi đây? Chẳng lẽ cô có thể khóc lóc mắng tôi như một cô bé bình thường sao?"
Nói xong ông ta cười đắc ý.
Mấy ngày trước, cô dùng bùa đánh ông ta không còn sức đánh trả trước mặt các cao thủ tiên thiên của năm đại gia tộc, bây giờ lại rơi vào trong tay ông ta, không chút phản kháng nào!
"Mắng ông có ích lợi gì." Trong giọng điệu của Linh Bảo như có chút bất đắc dĩ, sau đó nắm chặt nắm đấm xông tới, đấm mạnh vào mặt Trình Húc Đông một quyên, khiến ông ta ngã xuống đất, một cước nữa giẫm lên ngực khiến ông ta phun ra một ngụm máu.
Không muốn bị vấy máu lên người, cô nhảy ra xa hai ba mét rồi đáp xuống đất, sau đó cười nói: "Cãi nhau với một tên khốn như ông chẳng vui gì, tôi đánh ông một trận thì hơn."
"Cô... Làm sao có thể! Rõ ràng cô đã trúng Hoa Công Tán mài!" Trình Húc Đông khó có thể tin được, mở to hai mắt, cố gắng đứng lên từ trên mặt đất, lại phát hiện mình bị nội thương nghiêm trọng, vẻ kinh ngạc trên mặt ông ta đột nhiên biến thành sợ hãi.
"Cô không phải là tiên thiên nhất cảnh!"
"Tôi chưa từng nói tôi là tiên thiên nhất cảnh, chính là các ông tự mình suy đoán." Linh Bảo vô tội nói, sau đó đi tới trước mặt ông ta, cúi đầu nhìn, trách cứ sắc bén: "Ông là một lão già xấu xa, làm tôi phải phá hỏng ngày cuối tuần vui vẻ của mình, thế nên tôi phải khiến ông phải trả giá vì điều đó." Dưới ánh mắt ngày càng khiếp sợ của Trình Húc Đông, cô nhìn ông ta từ đầu đến chân: "Cắt đứt toàn bộ kinh mạch trọng yếu của cơ thể đi ha." Là một người tu hành, sao Trình Húc Đông có thể không hiểu cắt đứt kinh mạch trọng yếu trong cơ thể có ý nghĩa gì, như vậy linh lực trong cơ thể sẽ không thể lưu chuyển thông suốt, sẽ trở thành kẻ vô dụng!
"Không, cô không được! Tôi là lão tổ tông nhà họ Trình, nếu cô làm như vậy nhà họ Trình sẽ không buông tha cho cô!"
Nhưng Linh Bảo không để ý tới lời uy hiếp của ông ta, rạch dứt khoát mấy đạo linh khí lên người ông ta, Trình Húc Đông liên tiếp kêu mấy tiếng, toàn bộ kinh mạch trọng yếu đều bị đánh gấy.
Kinh mạch tổn thương là khó chữa trị nhất, ít ra thì với thực lực giai đoạn này của bọn họ cùng khoa học kỹ thuật phàm nhân hiện có là như thế. Mấu chốt là không phải kinh mạch bị hao tổn, mà bị đứt đoạn, người tu hành bình thường không có biện pháp chữa. Cứ như vậy thì ông ta chắc chắn sẽ tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người đứng sau mình.
Đấn lúc đó, hắn là người hay quỷ sẽ rõ ràng.