Chương 22:
Chương 22:Chương 22:
Một bên mắt của Vương Vĩ đã bị đánh sưng lên, nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ ràng sự tàn nhẫn trong mắt Lưu Quốc Lương. Trước kia hắn từng theo đại ca đi ra ngoài đòi nợ, từng làm những việc như chặt tay chân người khác nên hắn hiểu những lời này của Lưu Quốc Lương không chỉ là lời đe dọa. Ác ý như vậy dữ dội như vậy làm hắn cảm thấy như có gai sau lưng.
Nhưng 40 vạn không phải là số tiền nhỏ.
Hắn vẫn muốn đánh cược một lần nữa.
"Mày chặt chân của tao sẽ phải vào tù! Rất nhiêu người ở đây đều đang chứng kiến, chứng cứ vô cùng thuyết phục!" Hắn là xã hội đen, bình thường ức hiếp người khắc, ỷ mạnh hiếp yếu, vậy mà lúc này lại lôi pháp luật ra để bảo vệ bản thân mình.
"Ồ, vậy chúng ta thử xem, ai dám làm chứng?" Lưu Quốc Lương hét vào mặt những người nông dân đang vây xem: "Nhìn cái gì mà nhìn, nói lung tung ông đây sẽ giết cả nhà các người!"
Nông dân trong thôn vốn dĩ rất sợ phiền phức, mà cha con Vương Đống ngày thường cũng xưng vương xưng bá ức hiếp người trong thôn nên rất bị ghét, lúc nãy khi cuộc chiến vừa nổ ra, những nông dân xem náo nhiệt đã rút lui ra xa, sợ muốn nín thở, bây giờ lại càng không thể trông cậy vào bọn họ ra mặt hỗ trợ, nhóm người bị Lưu Quốc Lương hét một tiếng lập tức sợ hãi vội vàng chạy tán loạn như chim muông.
Lần này, Vương Đống và Vương Vĩ hoàn toàn vô vọng, Vương Vĩ càng sợ đến mức chỉ biết khóc.
"Xem ra các người là quyết tâm không muốn trả tiên! Vậy tao sẽ thành toàn cho các người!" Nói xong Lưu Quốc Lương giơ con dao gạch lên hung hãn chém vào chân phải của Vương Vĩ.
Đương nhiên, mục tiêu cuối cùng của hắn vẫn là muốn tiên chứ không phải muốn ngồi tù, vì thế khi chém hắn cũng buông lỏng Vương Vĩ ra một chút. Mắt thấy lưỡi đao sắp rơi xuống chân phải của mình, Vương Vĩ dùng hết sức bình sinh cố gắng lùi lại nửa mét. Con đao gạch chém xuống mặt đất, mũi đao bị chôn sâu hơn mười centimet, điều này có thể thấy được Lưu Quốc Lương ra tay tàn nhẫn như thế nào.
"AI" Trong khoảnh khắc con đao rơi xuống, mẹ Vương Vĩ hét lên một tiếng sau đó ngất xỉu.
"Đè hắn lại cho tao!" Lưu Quốc Lương hô lớn nói.
Bốn công nhân xây dựng lập tức lao tới, đè Vương Vĩ xuống đất, hai người ấn tay, hai người ấn chân để Lưu Quốc Lương tiện động thủ. Vương Vĩ bị ấn chặt dưới đất, hắn cảm thấy lần này mình chết chắc rồi.
Đối với một tên lưu manh thường ra ngoài lăn lộn đánh nhau như hắn, nếu bị chặt một chân sẽ coi như phế đi. Đến lúc đó hắn không chỉ hoàn toàn mất đi kế sinh nhai mà thậm chí còn có thể bị những người trước đây mình từng ức hiếp, đắc tội trả thù, lúc đó thì càng xong đời.
"Đừng chặt! Đừng chặt! Tao trả tiền!" Dưới sự sợ hãi, cuối cùng Vương Vĩ cũng khuất phục Lưu Quốc Lương nhìn Vương Đống: "Trưởng thôn Vương, ông nói xem?"
"Trả! Trả! Trả!"Vương Đống đã bị đánh đến thở không ra hơi, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nếu con trai độc nhất của gã bị chặt chân thì phải làm sao, Lưu Quốc Lương thật sự là nhân vật tàn nhẫn bọn họ không thể trêu vào, chỉ có thể tạm thời bỏ tiền để tiêu trừ tai họa, xem sau này có thể nghĩ cách lấy lại được không.
Vì thế, hai cha con ngoan ngoãn mở WeChat, Alipay, thẻ ngân hàng, tận dụng nhiều con đường khác nhau, cuối cùng cũng gom đủ 40 vạn, còn bị ép ghi lý do chuyển khoản, là nhà gã làm hỏng máy xúc đất của Lưu Quốc Lương nên tự nguyện đền tiền, sau đó ký tên ấn dấu vân tay mới được đưa ra.