Chương 229:
Chương 229:Chương 229:
Thấy Hư Hải không muốn nói nữa, Linh Bảo lại tiếp tục đọc tử vi của ông ta, cho dù hao phí bao nhiêu thần lực, cô cũng nhất định phải tìm được Thanh Tiêu.
Nếu điều Hư Hải nói chính là sự thật, thời gian Thanh Tiêu chuyển thế thấp nhất cũng phải tám chín mươi năm rồi, nếu sau khi anh chuyển thế chưa từng tu hành, vậy thì rất có thể bây giờ đã tới cuối đời người. Cho dù anh là người tu hành, lấy hoàn cảnh tu luyện hiện giờ, cũng hoàn toàn không mấy lạc quan.
Lúc này đây nếu như anh chết đi, Thanh Tiêu sẽ không bao giờ tồn tại nữa... Cô không muốn để anh biến mất!
Linh Bảo sống kiếp thần linh nhỏ tuổi, lần đầu tiên cô nếm được cảm giác lo lắng.
Cô bắt buộc phải tìm được Thanh Tiêu trước khi anh chuyển thế, kéo dài thọ mệnh giúp anh, trợ giúp anh thành tiên.
Cô điên cuồng vận chuyển thần lực, cuối cùng Linh Bảo tìm được rồi một chút manh mối khi Hư Hải gặp được Thanh Tiêu 5 năm sau.
Đó là một buổi tối của một trăm ba mươi bảy năm trước, đã vài năm trôi qua kể từ khi Thanh Tiêu giúp Hư Hải bước vào tiên thiên. Dựa vào năng lực bẩm sinh của mình, Hư Hải đã đưa những người già yếu, phụ nữ và trẻ em mà ông ta đã cứu trước đó, còn thu nhận thêm một số trẻ mồ côi, sống một cuộc sống yên bình trong một ngôi chùa ở nông thôn miễn cưỡng gọi là đủ cơm ăn áo mặc.
Dưới ánh hoàng hôn đỏ như máu, vạt áo của nam tử áo trắng tung bay.
"Tôi phải đi rồi, có một số chuyện giao lại cho ông làm." Giọng nói người đàn ông trâm thấp bình tĩnh, không có bất kỳ dao động.
"Thần quân cứ việc phân phó, tôi sẽ cố gắng hết sức." Thái độ của Hư Hải đối với Thân quân rất thành kính.
Người kia không nói gì, chỉ là ném cho ông ta một mảnh ngọc, Hư Hải đã sớm quen thuộc những hành động này của Thần quân, đưa miếng ngọc lên trán, xem những thông tin trong đó. Thần quân đã dùng thần lực để truyền lại mệnh lệnh lên miếng ngọc đó.
Anh nói rằng một kẻ tà tu phạm tội ác tày trời đã bị phong ấn ở núi Tĩnh Tà, nhưng thiên đạo bây giờ biến đổi thất thường, sợ rằng sẽ có vết nứt trên phong ấn khiến tà tu sẽ có thể trốn thoát, vì vậy Thần quân yêu cầu ông ta cứ năm năm lại đến núi Tĩnh Tà một lần để kiểm tra xem có bất kỳ tà khí nào trong phong ấn hay không, nếu trên phong ấn có vết nứt, thì hãy đặt ngọc anh đưa cho vào mắt trận để gia cố phong ấn.
Hư Hải cảm thấy nhiệm vụ như vậy có thể anh sẽ phải rời đi rất lâu, không khỏi hỏi:
"Thần quân, người muốn làm gì, người có trở lại không?"
"Bế quan, nếu năm mươi năm sau tôi không xuất quan có nghĩa là tôi đã chuyển thế." Không biết vì sao, Hư Hải từ trong giọng điệu bình tĩnh đó lại cảm thấy một loại cảm giác bất đắc dĩ và luyến tiếc thế gian.
"Vậy thì... tôi phải tìm người ở đâu đây?" Thần quân không chỉ là cứu tinh của ông ta, mà còn là chỗ dựa của ông ta, biết Thần quân sẽ đi xa một thời gian dài, Hư Hải trong nháy mắt giống như một con cừu non lạc lối.
Thần quân trâm mặc chốc lát, Hư Hải đã cho rằng anh sẽ không trả lời, thì nghe thanh âm của anh: "Núi Mật Hiệp."
Linh Bảo đã đọc được lá số tử vi của Hư Hải, trong năm mươi năm, ông ta đã thực sự rất tận tâm, cứ năm năm lại đến núi Tĩnh Tà để kiểm tra, sau năm mươi năm, ông ta cũng thường xuyên đến núi Mật Hiệp, nhưng Thanh Tiêu cũng không bao giờ thấy xuất hiện nữa.
Núi Mật Hiệp sao... Cô muốn tự mình đi xem, sẽ lập tức đi ngay.
Không có gì quan trọng hơn chuyện này.
Hư Hải phát hiện cô gái có thần quang đang nói chuyện lại lấy điện thoại di động ra bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó, một lúc sau lấy ra một tấm bùa, ánh sáng của tấm bùa lóe lên, người đã biến mất. Ông ta mở thần thức ra dò xét, nhưng đáng tiếc, thần thức của ông ta chỉ giới hạn phạm vi toàn bộ thần điện, mà chỉ trong một hai giây, cô gái đã hoàn toàn biến mất.
Làm sao ông ta biết được rằng, sau khi Linh Bảo xác định vị trí của núi Mật Hiệp, cô đã sử dụng lá bùa thần hành ngay lập tức đi xa hai nghìn dặm.
Sau hai lần dùng bùa liên tiếp, Linh Bảo đã đến núi Mật Hiệp, cách đó hai nghìn dặm.
Mãi cho đến khi đến nơi, Linh Bảo mới phát hiện ra nó chỉ cách núi Bạch Đế của cô ba trăm dặm về phía tây và phần lớn núi Mật Hiệp nằm trong lãnh thổ của tỉnh C.
Hóa ra Thanh Tiêu đã luôn ở gần cô như vậy.
Linh Bảo mở rộng thần thức của mình nhìn vào núi Mật Hiệp, không giống như núi Bạch Đế nơi có nhiêu người phàm sống trong núi, núi Mật Hiệp luôn là một khu rừng nguyên sinh chưa phát triển, so với thành phố, nồng độ linh khí cao hơn nhiều. Có lẽ khi Thanh Tiêu chọn bế quan ở nơi này, cũng đã cân nhắc đến vấn đề này. Chỉ là, với nông độ linh khí này so với sự tu luyện của thần linh, chỉ là giọt nước trong thùng mà thôi.
Đến mức phải chuyển thế, chắc chắn anh đã bị thương rất nặng. Nhưng anh bị thương mà chỉ có thể chữa lành vết thương ở nơi có linh khí mỏng manh như vậy, giống như một con cá voi bị mắc kẹt trong vùng nước nông, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Thanh Tiêu không giống cô, mặc dù anh có sức mạnh điều khiển các vì sao, nhưng không biết vì sao anh lại từ chối Thần chức do Thiên Đình ban cho nên giờ anh không thể hấp thụ sức mạnh của hương hỏa nhân gian.
Nghĩ đến đây, Linh Bảo muốn chạy đến mắng anh một trận, trong đầu anh đang nghĩ cái gì vậy. Tất cả thần linh trong Thiên Đình đều đã rời đi, nhất định là bởi vì gặp phải kiếp nạn lớn, một mình anh ở lại chỗ này làm cái gì! Giậm chân một cái, cô chịu đựng dùng thần lực để tìm kiếm từng nơi trong khu rừng.
Bây giờ cô chỉ hy vọng rằng Hư Hải đại sư đã sai, Thanh Tiêu hoàn toàn không chuyển thế, chỉ mới hơn một trăm năm, đó thực sự là một khoảng thời gian không dài đối với các vị thân, có lẽ anh đã vượt qua được, chỉ là bế quan đã lâu nên quên mất thời gian.
Sau một ngày đêm tìm kiếm, cuối cùng Linh Bảo đã tìm thấy dấu vết của một kết giới ở một nơi không thể tiếp cận sâu trong núi Mật Hiệp. Sau khi chắc chắn rằng không có ai nhìn trộm xung quanh, cô vào rừng và đến nơi bí mật kia.
Nhìn từ bên ngoài, nó giống như chỉ là một vách đá, không có hang động nào, Linh Bảo cố gắng đưa tay về phía kết giới, nhưng phát hiện ra rằng bàn tay của cô lại dễ dàng xuyên qua kết giới, cô liền tiến lên phía trước, trực tiếp đi vào kết giới.
Kết giới của Thanh Tiêu chưa bao giờ phòng vệ đối với cô.
Vừa bước vào, tâm nhìn của cô lập tức thay đổi, bên trong là một hang động rất cao, khắp nơi đều là mảng đá đủ màu sắc, nhìn qua rất đẹp mắt, linh khí bên trong mạnh hơn hai ba lần bên ngoài, mặc dù vẫn không bằng một phần mười linh khí lúc bình thường của năm trăm năm trước.
Khi Linh Bảo đi về phía trước, cô đã dùng thần lực của mình để tìm kiếm và tìm thấy một dấu vết đặc biệt quen thuộc ở sâu trong hang động.
Hình dạng của ấn ký giống như một bông hoa với hàng ngàn tầng, nó cũng giống như một mê cung ngoằn ngoèo.
Khi còn nhỏ, để rèn luyện cho cô khả năng kiểm soát thần lực chính xác, Thanh Tiêu thường khắc loại dấu này lên hộp đựng trái cây tiên hoặc rượu tiên, cô phải dựa theo hoa văn trên mặt trên thắp sáng từng dấu ấn một, chỉ khi thắp sáng ấn ký thì mới có đồ ăn ngon.
"Em cũng đã lớn rồi, vẫn còn chơi trò này à." Linh Bảo thấp giọng phàn nàn, nhưng dấu ấn quen thuộc này lại khiến người ta không tự chủ được, hốc mắt cứ đỏ lên.
Cô nhanh chóng tìm thấy phần đầu của ấn ký kia, truyền thần lực vào, từ từ thắp sáng phù văn, khi toàn bộ phù văn được thắp sáng, một bóng người màu trắng quen thuộc xuất hiện trước mắt Linh Bảo.
“Thanh Tiêu!"
Linh Bảo không kiểm soát được hét lên, nhanh chóng lao vê phía anh, muốn lao vào vòng tay anh, muốn giống như lúc nhỏ ôm anh như gấu nhỏ ôm một cái cây to, nhưng lần này lại vồ hụt.
Linh Bảo ngơ ngác nhìn bóng người trước mặt, cô lấy lại tinh thần, đó chỉ là một tàn hôn mà thôi.
Một nụ cười hiện lên trong đôi mắt như sao của Thanh Tiêu, nét mặt lạnh lùng của anh lúc này bỗng dịu dàng:
"Anh rất an tâm khi thấy em bình an như vậy."
"Bản thể của anh ở đâu? Tại sao em không thể tìm thấy anh?" Linh Bảo sốt ruột hỏi, cô không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, cô chỉ muốn đảm bảo rằng Thanh Tiêu an toàn.
"Em có thể nhìn thấy anh nhưng bản thể đã luân hồi chuyển thế rồi."
Sau khi nghe được chuyện này, Linh Bảo vẫn rất khó tiếp nhận, nước mắt từng giọt rơi xuống như ngọc trai.
"Không thể nào! Năm trăm năm trước tu vi của anh đã là huyền tiên, làm sao có thể luân hồi? Chư thần đều đã bỏ đi hết rồi, còn ai có thể thương tổn anh được nữa!"
Nhìn thấy cô khóc, trong mắt Thanh Tiêu hiện lên một tia xót thương, anh không tự chủ mà giơ tay lên, muốn như trước lau nước mắt cho cô, lại phát hiện căn bản không thể chạm vào cô.
Anh từ từ đặt tay xuống, giọng nói trâm ấm trở nên lạnh lùng và cứng rắn:
"Linh Bảo, em đã không còn là trẻ con nữa, sinh tử vốn là chuyện thường tình, sao em lại nhìn không thấu? Tâm trạng như vậy, làm sao em tu hành thăng cấp đây?"
Linh Bảo không phục đáp lại:
"Em có huyết mạch của thần thú, ăn uống no đủ là có thể tự nhiên thăng cấp! Thanh Tiêu vừa gặp đã mắng em, thật đáng ghét!"
Thanh Tiêu nhìn cô một lúc, đôi mắt lạnh lùng chứa đầy lo lắng không thể buông bỏ và cả sự lưu luyến:
"Sinh tử suy vong, em phải học cách thờ ơ, người chuyển thế là anh, em không cần lo lắng, cũng không cần tìm, anh chỉ có hai yêu cầu với em, Linh Bảo, em có muốn nghe không."